24 thg 10, 2010

Tạm biệt buồn ênh ếch!

Ảnh: Olivier Puccia (Pháp).
...Có một tình yêu cũ rỉ vừa mới tới nhà mình, bố Hà thì thầm với Tôm: ...nhà mình rộng lắm ấy Tôm ạ, mẹ con còn vác cái đống sắt rỉ này về... Bố ếch, chả biết gì, mẹ yêu tình yêu cũ rỉ mới đến cực kỳ, và cảm thấy đời tha thiết hơn!
...Có một cô em mượt mà non mướt tới thăm mẹ, rủ rỉ rù rì một hồi, ...thương em...yêu em...thương mình...yêu mình... Quan trọng là yêu mình hơn, thế là tốt rồi, he he...
...Ngó thấy cái ảnh này yêu quá! Nhiều khi mình cứ mải tìm cái gì sáng sủa hơn nhỉ, nhưng thực ra ánh sáng đã thấm đẫm mình rồi! Mình ếch!

22 thg 10, 2010

...Buồn!


...Không hiểu sao lại buồn như vậy...
...Mấy hôm nay blog chị Diệp không cập nhật, chị ấy cứ đi vắng một hồi là mình mất tinh thần, từ khi nào rồi nhỉ, tinh thần của mình không do mình vực lên, cứ phải dựa vào việc ngó nghiêng nhà chị em, hóng hớt chỗ nào vui là adua lây lây...
...Bên WTT có cuộc thi may vá vui lắm, ngó qua ngó lại thấy mình chả làm được gì hoàn thiện, cái gì cũng bỏ bê dở dang, thế cũng buồn...
...Đám rau cải cứ dài đườn ra ẻo lả, vô duyên quá, chỉ trồng được rau dền và mùng tơi thôi, con giai cứ phải ăn rau mầm mãi, chả được tàu cải xanh to to một tí, buồn rau cải quá đi mất, buồn suốt cả mùa rau...
...Cái lò nướng mong đợi bao lâu, chỉ quay gà là giỏi, trong khi mục tiêu là bánh cho con gái, buồn bánh quá, buồn nhất là bánh gato, nó chẳng xốp mềm gì, cứ bì bì dẻo dẻo, ăn như bánh bao nướng. Hôm vừa rồi bố đi công tác về mua 11 gói bánh Moonlight, hỉ hỉ hả hả bảo mẹ mày sướng nhá, mẹ vốn thích ăn bánh này mà, nhưng bố chẳng biết gì, mẹ buồn rười rượi, thà bố đừng mua cái lò nướng nữa, vừa ăn bánh Moonlight vừa nhìn cái lò nướng, buồn phát ức...
...Thời tiết dập dềnh, mũi hai đứa cứ phập phồng bong bóng, thương quá đi mất, bỏ công bỏ việc ở nhà chăm con, mà ốm thì vẫn ốm, còi thì vẫn còi, buồn kinh!
...Bảo là ngó net cho vui tươi lên tí, ngó vào thấy toàn chuyện ám ảnh, lũ lụt và cái xe đò... Trưa tranh thủ ngủ cùng tít mà cứ mơ mình đang dập dềnh trong nước... Buồn phát sợ! Có vài cái ảnh nghĩ post blog cười nhí nhố được mà không hiểu sao post không nổi, cảm thấy mình ang ác khi mà cười cạnh nước mắt người khác... Dẫu biết rằng buồn chả được cái việc gì, bản thân mình phải "làm vui" (từ của Tôm) cho chính mình và những người thân cận nhất... thế mà cứ buồn buồn u ám... Không ngó vào thì thôi, ngó vào lại thấy không khí tang tóc...
......
.......Buồn kinh khủng khiếp vì thừa khả năng phân tích nguyên nhân của mọi nỗi buồn là gì: là chính bản thân không có gì vui, là lười biếng và vô tích sự, chả được tích sự gì, là lý tưởng to hơn thực tiễn,...; vì biết thừa mình nên làm gì: chọn từng việc nhỏ và hoàn thiện nhanh, nghĩ cho con cái và giữ gìn sức khỏe tốt để phục vụ con, lôi một vài thứ tỉ mẩn thiết thực và làm cho xong rồi đem tặng người yêu thích nó,...
...Buồn hết chỗ nói... là vì....đã không thể dấu nổi nỗi buồn... dù là trên con chữ!
...........Hình như mẹ lây buồn sang Tôm rồi, mỗi sáng thức dậy Tôm khó chịu và vùng vằng chả có lý do gì.... Đêm qua trong lúc rủ rỉ tình cảm, Tôm bảo mẹ: ...Mẹ ơi! Sáng mai mẹ đừng "làm vui" nhé, mẹ để con tự "làm vui" mẹ nhé!... Nghe con nói mà rớt nước mắt, sao mà cái miệng nhỏ xíu kia lại hót véo von được mấy câu mật ngọt thế chứ, sao lại biết dùng cái từ "làm vui" để nói cái hành động hoạt náo của mẹ mỗi sớm hòng cho con tỉnh ngủ cơ chứ,... mẹ sai rồi phải không... mọi cái phải thật tự nhiên và tế nhị... mẹ là diễn viên tồi, tồi kinh, chỉ vì mẹ xấu tính buồn rầu vô lối....
................
Mẹ mong trời nắng lâu, cái mũi khô, giấc ngủ sâu, mẹ làm được nhiều thứ, mẹ vẫn muốn mẹ là người"làm vui', và con thì thật sự vui!

18 thg 10, 2010

Lại thèm nắng

Mẹ lại thèm nắng rồi, đang cần phơi bao nhiêu thứ, phơi cả hai con quỷ còi xương này nữa! Lúc có nắng thì không chịu làm, giờ mưa phùn lại muốn nằm gối lá phơi thơm! Toàn thế! Sắp sửa tới lễ đón chào mùa đông mà len vẫn còn chất đống, thậm chí vải mùa hè cũng còn đầy...


...Ai dà...bán ít than cho đỡ chật nhà, mai có chỗ bày đồ hàng ra nghịch, nhỉ, hi hi... Mai nhé...

15 thg 10, 2010

Tênh tênh

Hai tháng rồi mẹ không viết gì cho hắn, là vì mẹ chủ trương "đẹp đẽ khoe ra, xấu xa đậy lại", he he... Hai tháng hắn hành mẹ đủ thứ lặt vặt, bám mẹ nhì nhằng, ghét cực! Cái này thì vừa ghét vừa thương: đầu hắn hói và hắn chả chịu tăng cân gì cả. Gần 8 tháng rưỡi hắn gần 8 cân rưỡi. Hắn đứng khá vững rồi, đây là cái ảnh hôm hắn mới tênh tênh, hai tay cứ vẫy vẫy như vây cá:


Cái mặt hắn bình thường như thế này:


Cười thì thế này:


Đú với dì thế này:


Nhìn ông cụ non chưa:



Ha ha... cuốn sách đầu tiên mà hắn chụp ảnh cùng có tên là "Chuyện tầm phào". Hi hi... dạo này hắn toàn chuyện tầm phào thôi mẹ chả hứng viết blog. Mẹ chán hắn lắm rồi, hắn toàn làm mẹ mất ngủ! Mẹ toàn giả vờ nói "mẹ yêu" để dỗ hắn chứ thực tình là mẹ chán lắm. Cơ mà mẹ hay thơm hắn thật, thơm thật lòng, vì cái mặt hắn hay thách thức mẹ thơm, thế mới ghét chứ!:


À quên, ngoài tênh tênh ra thì hắn có hai cái răng mới tinh:

Suốt ngày hắn đòi bế dong chơi, ít nhất thì cũng phải được bế ra cửa sổ, không thì hắn tự lân ra. Ghét cực!

12 thg 10, 2010

Ê mày, "1000 năm Thăng Long" thế nào rồi?

Mừng 1000 năm Thăng Long, 10 ngày lễ trọng đại xốn xang vô cùng! Thế mà... Hôm nào mẹ cũng nhắc: Cho Tôm đi chơi hội thế nào giờ nhỉ???? Rồi hôm nào mẹ cũng thở dài: Bố về thì đi con nhé! Sau đó mẹ lẩm bẩm: Thôi ở nhà cho đỡ mệt! Đông đúc ngột ngạt lắm! Đi chỉ có mà ngắm mông đít người nhớn thôi, có nhìn thấy gì đâu, đêm mới có đèn sáng mà đêm thì sương muối, đang dở giời thế này em Tít theo có mà ốm cả tháng!......
Ai đi hội về mẹ cũng hỏi: Đi vui không? Có gì hay không? Thích không? Có gì cho trẻ con chơi không?... Ai cũng bảo: Vui, nhưng mà mệt, chả có gì hay lắm, trang trí hơn ngày thường, đêm có đèn mới đẹp, đông người lắm, trẻ con chả nhìn thấy gì đâu, phải công kênh lên đầu ấy!.... Đó là câu chả lời chung chung. Nếu mẹ hỏi bằng giọng sốt sắng như kiểu tôi cũng sắp đi bây giờ đây, thì mọi người sẽ nhắc đến những gì vui, mà vui nhất là đông lắm, đông ơi là đông. Nếu mẹ hỏi bằng giọng thờ ơ như kiểu thử kể xem nào, đây bấn con quá không đi được, thì mọi người sẽ bĩu môi ra bảo, ui giời vui gì chả biết, đông đúc ngột ngạt mệt mỏi lắm, chả lẽ nghìn năm có một lần mà không đi, có con nhỏ chả đi làm gì cho tội chúng nó ra!...

...Với người đi hội từ mùng 1 đến mùng 10 ở các quán bia hay cuộc nhậu có lý do chính đáng là 1000 năm Thăng Long thì ba mẹ con ở nhà là đương nhiên rồi, "điên à mà đi ra đường"!...

...Với "người rừng" lúc nào cũng thèm người theo kiểu muốn đốn cái cây xà cừ bên nhà đổ ngang ra đường cho ô tô dừng lại mà ngắm người ấy, thì cái kẻ không tạo điều kiện cho người ta đi hội mới là loại "rừng rú" nhất trần đời!!!

...Với Tôm, chả có gì quan trọng! :D Miễn sao được hít khí trời thoáng đãng, tung tăng chỗ thênh thang, có cái dòm ngó, cấu véo, hít hà,... là vui tuyệt vời!!!! Mẹ bế Tít và dắt Tôm sang Bảo tàng Không quân gần nhà, ra chỗ máy bay, ra đa, tên lửa, cờ bay... cho có tí hào khí chứ nhỉ, nói là gần nhà mà chưa lần nào sang vì... mẹ chưa biết đường. Lúc về Tôm khoe rối rít là Tôm được vào nhà Bác Hồ chơi, ha ha... trong nhà trưng bày toàn ảnh Bác Hồ mà:











...Với em Tít: Giá mà mình biết chạy như chị Tôm nhỉ, mình sẽ chạy theo chị khắp nơi khắp nơi... Giờ mình mới chỉ đứng tênh tênh được một tí thôi!

... Mẹ đã vô cùng xúc động khi thấy hình ảnh Bác Hồ như đang đứng trước mic và nói với đồng bào trong ngày lễ trọng đại. Mẹ thường chán mấy bài diễn văn của các lễ hội phát trên tivi lắm, nhưng lần này người ta để Bác nói, Bác như đang sống trước mắt mình, kì vĩ mà gần gũi!!! Phục người ta cái đoạn đạo diễn này quá! Thật là cảm ơn... tivi! Coi như đã có xúc cảm thật sự sau chót của 10 ngày lễ! Chỉ tiếc là mẹ không biết làm thế nào cho các con cảm thấy một xúc cảm gì đó lớn lao hơn, trọng đại hơn, ý nghĩa hơn, thiêng liêng hơn,... Chả nhẽ đòi hỏi người ta phải có một góc 1000 năm Thăng Long nào đó cho trẻ thơ?!

... Sau rất nhiều lời hậm hực của mẹ, bố vuốt đuôi thế này:...thôi để đỡ đông thì đi, hết "1000 năm" đi cũng được chứ sao... Tôm: Ồ zê!!!... Lại đến lượt mẹ: Thôi để người ta dọn hết rác thì mình đi!... Bố: hí hí... Bạn bè alo: Ê mày, 1000 năm Thăng Long thế nào rồi?... Thật khó trả lời quá!...

Hoa cỏ

Khuôn viên trường Y là vườn nhà của mình, nếu chiều nào mẹ kêu "mệt đứt hơi ra còn xe với chả đạp cái gì" thì có nghĩa là mình sẽ được tung tăng hái hoa bắt bướm. Những bông hoa cảnh thì mình không hái đâu, mình chỉ hái những bông hoa cỏ. Bướm thực ra là mình không bắt, mình chỉ vờn theo chút, thế mà mẹ vẫn nhắc là cẩn thận không thì động vào nó là ngứa hết người đấy. Hix, dạo này mình hay bị dị ứng mà! Hái hoa về thì mình tự cắm, mùa thu lá rụng nhiều, tha hồ lá vàng để chọn, xen thêm một tí cho có màu sắc. Mẹ cứ thích chụp ảnh mình, nhìn mình cắm hoa say sưa mẹ bảo lớn lên có khi mình thành một nghệ nhân đấy! Hix, xấu hổ chết! ...
















6 thg 10, 2010

Đi học là hạnh phúc!

Đi học là hạnh phúc! Lần đầu tiên mẹ nghe câu này là từ bà Hà - hiệu trưởng trường liên cấp Nguyễn Văn Huyên. Mẹ rất quý bà ấy, cũng may mắn được làm việc với bà một năm học, rất yêu thích những gì bà ấy nói về lý tưởng giáo dục, nhất là những chuyện liên quan đến niềm hạnh phúc của trẻ thơ khi tới trường. Gần đây thấy bà say sưa với bộ sách "Chào lớp 1" của nhóm Cánh buồm, và càng nhắc nhiều hơn tới "Đi học là hạnh phúc!". Ai zà... bà biết không, mẹ cháu thèm "Chào mầm non!" lắm, là vì cháu mới ở tuổi mầm non thôi! hi hi...

Mẹ đã đưa Tôm ngó nghiêng vào nhiều trường, tất nhiên là những trường dưới 3 triệu đồng/tháng, hi hi..., cuối cùng mẹ ưng ý trường bibihome nhất! Có điều sau khi Tôm vào trường thì mẹ hơi thất vọng tí, có những nhược điểm nhỏ không đáng có cứ lù lù trước mặt mẹ, mẹ lắm mồm góp ý, cũng e ngại phiền hà và ảnh hưởng gì đó đến Tôm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mẹ vẫn góp ý, mẹ thật lòng mong trường hoàn thiện hơn, vì suy cho cùng, mẹ vẫn chưa ưng trường nào hơn (trừ vài trường 5 triệu đồng/tháng trở lên, ha ha...).

Mẹ nhớ trong bản đăng ký học của trường có câu hỏi về tiêu chí của anh chị khi chọn trường gửi con, mẹ đã viết gì đó dài dòng ấy nhỉ, liên quan đến việc con có cảm thấy vui vẻ hay không, ngốc thật, lẽ ra mẹ chỉ cần ghi tiêu chí đó ngắn gọn thế này: Đi học là hạnh phúc!


Có khi hạnh phúc đơn giản là lau một cái lá cây. Ở nhà con thích trồng cây cùng mẹ, thích chan hòa cùng cây cối hoa lá, tới lớp con được lau lá cùng các bạn, nhìn con chăm chú nghiêm trọng thế này, thực ra trong lòng con rất vui, mẹ biết thế:


Mẹ luôn háo hức hỏi con mỗi khi con đi học về: Hôm nay đi học vui không con? con ăn gì? con có ngủ ngon không? các bạn chơi với con thế nào?.... hôm nay con có buồn chuyện gì không? có ai mắng con hay đánh con không?...

Và câu trả lời thường làm mẹ hài lòng: Đi học vui mẹ ạ. Con ăn cơm với thịt bò, ngon lắm (rất lạ, ở nhà con không ăn thịt bò), con ngủ ngon nhưng mãi con mới ngủ, con xem cô trang trí đẹp lắm, xem mỏi mắt mới ngủ... Hôm nay cô Hồng buộc tóc kiểu sành điệu cho con đấy! ...Con chơi với bạn Hoàng Minh nữa đấy, cô bảo con hay nói chuyện với bạn Bông thì tách ra, không cho gần nhau nữa, cho ngủ với bạn trai, không cho ngủ với bạn gái, nhưng con ngủ cạnh Hoàng Minh con cũng nói chuyện được (ha ha...), bạn hỏi con cặp tóc màu gì thế, con bảo cặp màu vàng, bạn bảo bạn quý con, con bảo con yêu bạn (hí hí...), cô bảo ngủ đi nhé, thế là con bảo bạn thôi ngủ nhé, bạn cũng bảo ừ ngủ nhé! (ắc ắc....).....

Một số câu trả lời khiến mẹ bụp miệng cười:

...Mẹ ơi hôm nay cô Thúy quát to! Cô quát thế nào? Cô bảo: Ngủ đi! Ôi giời mẹ còn đánh cho ấy chứ quát ăn thua gì! Cô cũng đánh đấy! Hả? Cô đánh con á? Không, cô đánh các bạn, con ngoan cô không đánh đâu! Cái gì? Cô đánh vào đâu? Cô đánh vào bàn ấy, cô đập thế này này, to lắm! Ặc!

...Mẹ ơi hôm nay cô Hồng cứ ê con, cô bảo các bạn ê nữa! Làm sao mà con bị ê thế, con ăn cơm chậm à? Không phải, vì con với bạn Phương Linh với bạn Bông cứ chạy ầm ĩ lên! Ôi giời thế thì lần sau mẹ bảo cô Hồng tẩn cho vài phát vào chân cho khỏi chạy toát hết mồ hôi ra! Nhưng cô không đánh, cô lại cứ ê con, các bạn cũng ê theo, chán lắm!!!!!! Ôi thôi, thế là con quen đòn của mẹ rồi, giờ không sợ đòn rồi!!!

...Mẹ ơi hôm nay con ỉa trên lớp, con ỉa phân đẹp, phần cuối hơi hơi nát. Ha ha... đúng là con gái mẹ, sắp thành chuyên gia khám phân rồi đấy! ....Cô Thanh rửa đít cho con đấy! Thế hả, con nhớ cảm ơn cô nhé! Không, con không cảm ơn đâu, cô chỉ phun nước thôi, cô không kỳ bằng tay đâu, bẩn lắm! Thế á, thế con có tự kỳ không? Không, con không kỳ đâu, kinh lắm! Sao mà kinh? Thì bẩn kinh chứ sao!!!!! Ặc!!! Thôi thế lần sau con gắng ị ở nhà đi con ạ!

Chưa có câu trả lời nào của con làm mẹ chán ngán, ngoài mấy câu trả lời của các cô giáo. Tuy vậy mẹ vẫn hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn! Hôm nay mẹ xin được mấy ảnh của con ở trường, mẹ vui lắm, vì mẹ cảm nhận được con đi học thật hạnh phúc! Bình thường mẹ luôn là thợ ảnh của con, trước kia có cô Nhung hàng xóm hay chụp cho con, giờ chỉ có mẹ. Thật bất ngờ khi có một cô không phải là cô giáo, chỉ là nhân viên trong trường thôi, lại tự chụp cho con những ảnh rất đẹp, những tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc thường ngày con hạnh phúc, mà không phải lúc nào cũng là mẹ ở bên con. Cảm ơn cô rất nhiều! Mẹ xin cô một tấm ảnh của cô, lưu vào đây làm kỷ niệm nhé, mẹ cũng chưa thấy tấm ảnh nào chụp với hoa cải mà bay bổng thế này đâu, rất đẹp:


...Ở nhà với mẹ ăn ị có vẻ ổn hơn, nhưng đâu có đèn ông sao, đâu có mâm cỗ bánh trái và sân khấu biểu diễn thế này đâu, lại còn các bạn nữa chứ:


Mẹ mong con thực sự cảm thấy điều đó: Đi học là hạnh phúc!