21 thg 8, 2008

Về quê nội




Về thăm quê ngoại đã nhiều, nhưng mãi giờ mới được về thăm quê nội. Không biết vì lý do gì mà bố Hà cứ lần lựa mãi... Lần này mình phải giao kèo là cho về thăm quê nội mình mới chịu về hè Quảng Ninh, không thì thôi... Thế là được về thăm quê nội thật!

Con đường về quê nội không khó khăn lắm lắm như mọi người từng kể, chắc nó mới được thay đổi, thật là may, vì như thế Tôm không mệt. Không ngờ là được ngắm cánh đồng lúa rộng mênh mông và đầm sét bát ngát. Chưa bao giờ thấy một vùng lúa với sen rộng như thế ở Quảng Ninh, thấy lạ và thích thú lắm! Thường thì chỉ thấy ruộng bậc thang hoặc những mảnh ruộng vụn, còn sen thường chỉ thấy trong chậu cảnh nhà ai đó thôi. Tiếc là xe không dừng lại để chụp ảnh.

Xuống xe phải đi bộ một đoạn dài, rồi lại đi mủng quanh co. Chú Long có vẻ ngạc nhiên khi thấy mình bế con mà lên xuống mủng chòng chành vẫn ... phình phường như không. Mình giải thích: Cháu là cháu ông thuyền chài mà!... Lâu lắm mới gặp lại cảm giác chòng chành trên nước, ngồi vào mủng rồi, ngồi trên cái chòng chành ấy rồi, mà lại nhớ chòng chành ghê người! Không biết bao giờ Tôm có cảm giác này giống mẹ nhỉ, giờ Tôm chỉ thấy khó chịu chút, vì không được chạy nhảy ầm ầm, cũng không được khùa tay xuống nước:

Photobucket

Giữa ruộng đồng và ao cá bát ngát có một ngôi nhà nhỏ xíu tự tay vợ chồng em Tí đang làm, cái bờ rào đơn sơ như làm lấy lệ, thế trông lại yêu! Tôm đứng líu ríu ở cổng rào không có cửa, chả hiểu là cái gì Tôm nhỉ, ở thành phố đố kiếm đâu ra cái bờ rào này:

Photobucket

Phía gần bếp có dàn mướp mát lành, nhưng mình thích đoạn mướp lang thang này:

Photobucket

Mẹ bảo Tôm đứng cạnh đó mẹ chụp ảnh cho, nhưng Tôm nhất định không nghe. Tôm chỉ thích cạc cạc thôi, thím Tí lấy thức ăn ra vãi cho cạc cạc đến đông hơn, Tôm tha hồ thích. Bất ngờ là một đàn heo ngửi thấy mùi cám cũng gác hết mõm lên chu chéo ầm ĩ, Tôm không giật mình lại còn phấn khích la hét cười toét. Bố Hà xem ảnh này bảo: ối trời, có thêm một con nhợn!

Photobucket

Mình cứ xuýt xoa mãi, mình bảo với chồng: em chỉ thèm cái nhà xiu xíu thế này thôi, mát mẻ, đơn sơ mà no ấm... Chồng cười bảo: Em về đây mà ở! Nhớ có lần chồng đã nói rồi: em hâm thế, đằng nào cũng ước, em ước cái biệt thự to đùng đi em, có ai đánh thuế ước đâu! Ừ! Mình nghèo hèn và bần tiện từ lúc nào chẳng biết, ước cũng chẳng dám ước to to một tí...

Ở quê không lo đi chợ mua gì ăn gì, cũng không căng thẳng bon chen. Đằng trước ruộng rau, đằng sau là ao cá, mé bên là dàn mướp với đàn lợn, đàn vịt, mé bê nữa là ruộng lúa... Rau đay thì cao quá đầu Tôm thế này:

Photobucket

Cửa sổ thì u tịch mà tươi non thế này, tưởng như nằm gác chân bên võng mà làm thơ luôn được:

Photobucket

Nhưng nói thì nói vậy thôi, mình về quê như người cưỡi ngựa xem hoa, đâu biết cái khổ của nhà cửa mong manh khi nước lớn, cái hôi hám và ầm ĩ khi chăn lợn chăn vịt, cái muỗi giãi của ao đầm xế chiều, cái ngứa ngáy của phấn ngài hay mùi hắc xít của thuốc trừ sâu bay từ ruộng lúa vào, hay là cái lạnh của mùa đông đầm mình kéo lưới... Tâm sự một hồi mới biết vợ em Tí vừa lỡ mất một bé 3 tháng, thương quá, chắc vất vả quá, xa xôi quá,...chả biết nói sao... Hạnh phúc đơn sơ mà mong manh lắm!

...Mình không có nhiều nên chỉ dúi cho thím một tí tiền gọi là để thím mua quà cho bà nội. Chồng bảo nhà mình chỉ cần đi một xe, vợ ở nhà suốt, thôi thì tặng chú cái xe kia, xe ấy chẳng cần bằng lái, nó vẫn chạy ngon, tốn ít xăng, tuy không đẹp hay oai gì, nhưng cũng chở được người khi cần kíp, chở được hàng khi mệt nhọc,... Mình cũng thấy vừa ý. Chú thím và hai em có vẻ vui lắm! Hai vợ chồng đi về cũng bớt bâng khuâng... Chỉ có Tôm là vô tư đành đạch. Lúc đến Tôm chạy như thằng giặc cướp, lúc về Tôm ngủ quay đơ, ngáy ngon lành... Về quê chơi đã mà!

20 thg 8, 2008

Lần đầu tiên Tôm được tắm biển




Tôm về quê lần thứ 3 thì được đi tắm biển. Lần đầu tiên đưa Tôm xuống nước mênh mông như vậy, mẹ có nhiều cảm xúc khó tả... Vừa tủm tỉm vừa rơm rớm nước mắt, mẹ hạnh phúc như thấy mình nhỏ lại...

Mẹ định móc cho Tôm bộ đồ tắm, nhưng nhớ là ngày nhỏ mẹ mà xuống biển thì chẳng thích có gì vướng víu vào người cả, thế là mẹ không móc mà cũng không mua đồ tắm cho Tôm nữa. Cô Hương bảo bỏ áo ra sợ Tôm lạnh, thế là mẹ để nguyên xi như thế cho Tôm thích làm sao thì làm. Mẹ cũng chả dám mặc áo tắm, vì... sợ Tôm đòi ti.

Đầu tiên Tôm đi nhón nhén trên mặt cát ướt, chân Tôm líu ríu một chút và miệng cười nhột như có ai cù dưới chân. Mẹ chỉ ra xa cho Tôm nhìn rộng hơn, dạy Tôm nói từ biển, Tôm nhìn thấy toàn nước là nước, lại có bao nhiêu người cùng nghịch nước với mình nữa, hứng chí lắm, khua khoắng chân tay hò hét linh tinh, rồi cũng nói được từ mới: bỉ..ỉn. Chẳng thấy âm ê đâu. Nghe như là "bỉm" ấy, lại còn nhấn mạnh nữa!

Mẹ dẫn Tôm ra mặt nước sâu dần. Tôm cứ bước cả bàn chân lên khỏi mặt nước mà bước. Khi nước lên cao quá eo, Tôm không nhấc được bàn chân lên cao quá thế, mới kêu lên ầm ĩ, nhìn mẹ nửa cầu kíu nửa thắc mắc. Mẹ lại phải víu hai bàn chân Tôm xuống và đưa tay theo bước chân của Tôm. Dần dần Tôm quen, chả thèm bước nữa, cứ bám tay mẹ rồi đạp chân ầm ầm trong nước, như là con nhái nhí nhố ấy!

Mà tài lắm nhé, mẹ chưa kịp dạy Tôm bơi (khua tay và đạp chân) mà Tôm cũng tự làm được luôn. Mẹ chỉ cần giữ ngực Tôm cho nổi người trên mặt nước, không thì Tôm cứ hớp nước biển suốt, hớp xong lại còn liếm mép như thèm lắm, mằn mặn là lạ mà. Trộm vía - chỗ này lại con hát mẹ khen hay rồi! Hi...hi... Nhưng mà không nói điêu đâu, có cô Hương đi cùng, cô còn ngạc nhiên nữa là. Cô còn chụp ảnh cho Tôm nữa.

Cảm ơn cô Hương nhé, bố Tôm cứ mải bia bọt suốt, mẹ Tôm thì ênh ếch, không có cô đưa đi thì mẹ chỉ ôm Tôm một xó nhà thôi, dù bãi biển cách nhà có vài chục mét. Nói thầm: mẹ làm dâu hơn 3 năm rồi mà chả biết đi đường nào với đường nào, ngoài con đường đưa dâu. Từ giờ mẹ sẽ học thêm nhiều con đường khác, cho Tôm sướng, mẹ cũng sướng lây, bố Hà cứ ngồi quán bia mà ghen nhé, vi không được chứng kiến hạnh phúc bé con của Tôm! Ề...ề....ề...

19 thg 8, 2008

Em bé bộ đội




Muốn viết cho Tôm mấy dòng kỷ niệm chuyến đi chơi dài ngày nhưng lấy mãi chưa được ảnh nên mất hết cả hứng... Thôi đặt cục gạch ở đây đã nhé, mẹ sẽ viết cho Tôm sau - em bé bộ đội của mẹ ạ!

12 thg 8, 2008

Entry for August 12, 2008 lặt vặt

Ông bác bảo mình sao lại nhỏ thế này, ngày mình bằng tuổi Tôm mình còn bụ bẫm hơn nó nhiều, nghe thế mình lại lo không biết Tôm sau này lớn lên có còi dí như mẹ không...

Ông bác còn bảo mình chả giống mẹ tí nào, mẹ mình đẹp cơ, mà bà ngoại cũng đẹp cơ... hu hu... nói thế cơ chứ... Bà ngoại thì vẫn bảo mình là con vịt xấu xí của họ ngoại. Thế mà giờ nghe một câu tương tự lại thấy... Mà quan trọng gì đúng không... Tôm trông có khi còn xấu hơn bố mẹ kìa, đấy là mọi người bảo thế, nhưng mà nhìn vẫn yêu không chịu được!

Mình sắp thành địa chủ rồi này, sắp bỏ tiền ra thuê nhà thuê người phục vụ đời sống tươi đẹp hơn đây này, sắp sửa chui ra cái vỏ rùa rồi này, mình sẽ yếu như con sên sên khi ra ngoài nắng, eo, sợ lắm, nhưng mà phải thế thôi...

Hoặc là... Thôi thì cứ thuê cái nhà đường hoàng đã, rồi hẵng tính...