24 thg 10, 2009

Nhớ mùng tơi

Gần hết mùa mùng tơi rồi hay sao ấy, nó cằn hơn, lá và ngọn nhỏ đi, ra ít nhánh hơn, chủ yếu là mầm hoa chứ không phải ngọn lá. Mẹ đành phải dọn gọn mùng tơi lại để dành đất cho những rau khác, cái vườn nhà mình bé xiu thôi mà. Dọn nó vào mà thấy... thương thương, nhớ những ngày đầu của nó quá!
Từ tháng 4 mẹ đã gieo hạt mùng tơi, chờ đến cả tháng nó mới nảy mầm, thế mà gặp đợt thời tiết xấu (sương muối) thế nào đó mà là nó thâm đen và xoăn tít lại rồi cứ chột chột kiểu gì không lên. Gieo lại và chờ thêm hơn một tháng nữa mới thành công. Những cây mùng tơi lúc đầu:




Lên vẫn ngúc ngắc lắm, cho tới khi bọn mình ngán chả buồn chăm tới nó, đi chơi một hồi về tưởng nó nghẻo rồi thì hoá ra nó lại tươi tố:

bố Hà hí hửng tranh phần vặt rau:

Những lần tiếp theo Tôm cũng thu hoạch được một rổ con để khoe bác hàng xóm:

Bà ngoại lên chơi, giúp bọn mình trồng lại cho bài bản hơn, thu hoạch được nhiều hơn. Tôm được bà phân công rắc trấu vào đất:
Một cây to được "đánh" sang một cửa sổ khác, nó mọc như là cây cảnh, lá to đùng, cô Hạnh tới chơi ngắm một hồi rồi bảo "nhà chị có cây vạn niên thanh đẹp nhỉ?!", há...há... Cô Hạnh ơi! Rau mùng tơi của nhà cháu đấy ạ:
Rồi thì thu hoạch chính của bọn mình cũng ở cái cây này:
Bọn mình "xài" nó hơi ác, có những mấu được vặt tới 10 lần, nghĩa là mỗi lần nó ra một ngọn thôi, vừa lên được một gang bọn mình lại vặt nghéo đi, 10 lần như thế thì nó hình như... không còn chỗ nào để ra ngọn nữa:
Cả cây toàn mấu là mấu, ít ngọn hơn, bắt đầu ra hoa... Thôi thì chờ mùng tơi ra hoa chụp hinh nhé, lại mong tới lúc cho Tôm cầm hạt mùng tơi mà bóp toét loét như mẹ ngày xưa, bẩn bẩn một tí, nhưng mà sung sướng kỳ lạ, sẽ rất khó quên....

1 nhận xét:

  1. Ôi, mùng tơi lãng mạn quá. Mẹ tôm nhớ để dành cho em vài hạt mùng tơi mùa sau nhé.

    Trả lờiXóa