Sách bảo khi bé mới chào đời, bé có thể nhìn mẹ ở khoảng gần 20 cm. Nhưng mẹ chả tin lắm, mẹ nghĩ bé mới chỉ nhìn được ánh sáng thôi. Vì thế mẹ mong ơi là mong cái ngày mà bé biết hóng hớt: mắt kiếm tìm, miệng tìm kiếm, chân tay tìm tìm kiếm kiếm,... yêu lắm! Đáng yêu và đáng được gọi là "cái nhìn đầu tiên"!.
Ngày hôm kia em Tít đã biết hóng hớt rồi. Mẹ nhớ hồi chị Tôm biết hóng hớt, mẹ rủ rỉ với chị ấy đủ thứ vui buồn, rồi cứ thương thương chị ấy sau này ám vào người, người cứ tha hồ buồn buồn vui vui. Đến lượt Tít thì mẹ háo hức sổ ra biết bao nhiêu là chuyện, mẹ bảo ha ha từ giờ mẹ tán chuyện thoải mái mà không lo bị hỏi lại (chị Tôm ấy, chị ấy đến cái tuổi hơi tí thì hỏi, nghe đã mệt rồi chứ đừng nói là trả lời!).Từ tối hôm kia tới giờ, hở ra là mẹ chuyện trò với Tít và rủ chị Tôm vào cùng hóng hớt, chị Tôm thích nhìn Tít hóng hớt lắm, mẹ chỉ cần bảo em cười này, thế là chị ấy bỏ hết các thứ đáng chơi để chạy lại với Tít (ngoài ra chả có lý do gì dứt chị ấy ra khỏi thứ mà chị ấy đang để ý).Một vài kiểu ảnh hóng hớt đầu tiên của Tít nhá, trông mới đểu làm sao:



........Mẹ nghĩ "cái nhìn đầu tiên" (và cũng sẽ thường xuyên) là cái nhìn rất quan trọng, nó lưu lại vô thức đến tận sau này, nó có ý nghĩa lớn đến cuộc đời mỗi người,... Nếu nghĩ vậy sao mẹ không chuẩn bị tươm tất đón cái nhìn đầu tiên của con nhỉ. He he... mẹ chỉ nói mồm thôi, thôi thì mẹ bao biện thế này nhé: Mọi thứ hãy cứ để tự nhiên!...
Cái nhìn đầu tiên của chị Tôm là mẹ xõa tóc cho ti, mẹ có thói quen xõa tóc khi cho chị Tôm ti, là vì mẹ thấy ấm người hơn và thấy tình cảm hơn với chị ấy, chị ấy thích cầm tóc mẹ chơi, cho tới tận bi giờ vẫn vậy:

Sau này chị ấy thế nào cũng mê mệt một anh tóc dài xõa xượi và miệng nhăn nhở cười!
Nếu cứ theo cái luận điệu ấy thì sau này thế nào Tít cũng mê mết một cô đầu bù tóc rối, mắt mũi cận lòi, và vẻ mặt lúc nào cũng đầy lo lắng.... ha ha....

... Mẹ đang vui ghê lắm, không phải vì khoe hàng họ nhá, ha ha..., mà vì mẹ được là cái nhìn đầu tiên của các con!!!!!!!