2 thg 3, 2010

Cười mụ


Dạo này Tít có vẻ hơi biết hóng hớt, vì thế nụ cười có phần như có ý thức rõ ràng hơn, mẹ lại nhớ những nụ vu vơ của Tít, khi mà không dưng Tít lại cười, chả cần ai gọi hay vỗ tay, hay xoa lưng nắn chân gì cả, người ta bảo như thế là mụ đang dạy cười, hay gọi là "cười mụ".


Khi Tít 2 ngày tuổi, mẹ đã thấy Tít cười mụ rồi, nhưng không tin vào mắt mình lắm, đến ngày thứ 3 thì cả bà nội và cô Hương đều công nhận là Tít cười mụ sớm. Nhưng trong 10 ngày đầu mẹ bị "áp tải" thành ra đến tận ngày 12 mẹ mới chụp được cho Tít kiểu này:



Kè kè cái máy ảnh bên mình mà chả mấy khi mẹ chụp được Tít cười mụ, dù Tít cười nhiều lắm, là vì hoặc mẹ mải ngắm Tít, hoặc mẹ bấn lên với nhiều hoạt động khác quanh Tít, hoặc là khi mẹ sờ đến máy ảnh thì Tít chả thèm cười thêm nữa,.. Đến hôm đầy tháng bố và chú Hùng nấu nướng, mẹ chỉ việc bế Tít thôi, và cuối cùng thì rình được kiểu này:



Mẹ rất thích ngắm nụ cười mụ của Tít, lần nào mẹ cũng cảm thấy bất ngờ khi túm được nụ cười ấy, lần nào cũng thấy hồi hộp kì lạ, rồi ngắm nghía say sưa từ cười nụ đến cười toét, sung sướng theo con và nhẹ nhõm vô cùng...


Làm bé sơ sinh thì thương lắm, ăn ị tối ngày rất đáng mệt, lại bị vật lộn liên tục để thay áo thay tã, lại chả biết bày tỏ gì ngoài gào khóc, lại nghe tiếng mẹ sạc chị Tôm, phàn nàn bố, rủ rỉ linh tinh ngay cả khi đang ngủ yên,... Thật hiếm hoi mới có được lúc dễ chịu mà cười mụ:



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét