Từ khi tập tành soi gương và thích khen xinh (tầm 2 tuổi), chị Tôm đã bị cô Hương nhớn lừa cho một quả rõ đau: "Ui! Tôm xinh thế! Xinh như con lợn ấy!". Của đáng tội là chị ấy tin lấy tin để lời khen đó, đến nỗi ai khen Tôm mà khen "xinh" không thôi chưa đủ, phải khen là "xinh như con lợn" thì Tôm mới sướng! hi hi...
Ngày nhỏ về quê chơi, chị ấy sung sướng chạy theo gà theo vịt và đâm bổ chửng vào chuồng lợn mà cưới chí chá với lợn, thích lắm, có bao giờ được gần gũi các con vật thật một cách xả phanh đến thế:
Lúc lớn hơn chị ấy xem phim hoạt hình có nhân vất lợn dễ thương, được tặng một con lợn đất vẽ đầy hoa cũng dễ thương nốt. Thế bảo làm sao chị ấy không thích được khen xinh như con lợn cho được!
Ai đó đến chơi mà biết cái lệ khen xinh này thì buồn cười vỡ bụng, cười mãi từ lúc đến tới lúc về, thành ra dần dần chị Tôm cũng hơi nghi ngờ tí. Mẹ cũng bật mí cho chị ấy là: Con lợn bẩn thỉu! Chỉ có con thỏ xinh thôi. Giờ ai khen con xinh như con lợn thì con sửa lại là xinh như con thỏ!... Khoảng hơn tháng nay chị ấy đã chỉnh sửa các lời khen "xinh như con lợn!" thành "xinh như con thỏ chứ, con lợn bẩn thỉu không xinh!".
Thế mà vừa rồi có người muốn lấy lại niềm tin cho chị ấy, đã tặng chị ấy một con lợn bông rõ xinh, xinh thật mới chết chứ, mẹ "chưa thấy con lợn bông nào giống con lợn đến thế!", nhìn yêu không chịu được, và lần này thì chị Tôm tin đứ đừ "xinh như con lợn!", chị ấy đã không sửa lời khen này một tí nào nữa!
Hôm qua nhân lúc vui vẻ hò hét em Tít biết lẫy rồi, chị ấy ôm con lợn bông múa hát tí tởn thế này đây, mọi người xem chị ấy có xinh như con lợn không nhé: