Bác sĩ hẹn 16 tuần quay lại kiểm tra em bé nhưng tuần trước theo lời rủ hấp dẫn của cô Ngọt thì mẹ đã tớn đi siêu âm rồi. Hi hi... xấu hổ quá nhỉ?! Mẹ cũng không dám tự đi đâu, ướm lời hỏi bố trước, thấy bố không tỏ vẻ quan tâm lắm, bố còn mải ngủ trưa với Tôm. Dưng mà lúc mẹ đi ra đến cửa thì bố còn hỏi lại:
- Mẹ đi đâu đấy?
- Mẹ đi "soi trym!"!
- Không thấy trym thì đừng có mà khóc!
- Hì hì....
Trong phòng chờ, mẹ hồi hộp quá thể, không biết em giờ thế nào rồi... Mẹ nhớ khuôn mặt dễ thương của em lúc 12 tuần, đường nét nào cũng tròn tròn trông y như bố Hà vậy, trông còn như đang mỉm cười với mẹ nữa:
Nhớ cả cái dáng điệu chũn chĩn huơ chân huơ tay lên của em, như một con tôm con, trông giống hệt Tôm lúc sơ sinh:
Mẹ nhìn ngáo ngơ ra cầu thang, thấy mấy cô vừa siêu âm xong chạy ra alo cho người nhà: Con trai rồi nhé! Con trai rồi nhé! ...Tự dưng thấy hơi ong ong đầu, chạnh lòng suy nghĩ...
Nhìn sang ngay cạnh thì gặp lại một cô không quen biết vô tình cũng đi siêu âm với mẹ lần trước. Cô ấy bảo lúc 12 tuần em đã nhìn thấy rõ trym rồi, thế chị không thấy à? Hỏi mỗi thế thôi mà mẹ chóng hết cả mặt, gần như xa xẩm mặt mày. Rõ là lần trước bác sĩ bảo "khả năng con gái nhiều" và bố mẹ cũng chuẩn bị tinh thần "nhà có ba thị tẹt" rồi, thế nhưng mà mẹ chả hiểu sao lại vẫn mong em bé mọc trym nhé! Nhắc lại là bố mẹ không phân biệt con trai con gái gì hết, dưng mà một tâm lý hết sức tự nhiên là ai cũng mong "có nếp có tẻ", giống như mong có thêm một sự hài hòa trong cuộc sống! Trời nhất định không cho thì chịu, chứ có thể biết đâu trời cho thì tội gì không mong. Của đáng tội là mẹ mong quá thể cơ ấy!!!...
Vừa siêu âm mẹ đã nhìn thấy em rõ hơn lần trước, nhưng trông em như là gầy quá thể, toàn xương là xương, mẹ cứ lo lắng hỏi bác sĩ như thế có phải bé còi quá không, nhưng bác sĩ bảo không phải còi đâu, khi còn bé siêu âm chỉ thấy như thế thôi, nhớn tí nữa mới "có da có thịt":
Trộm vía, mọi chỉ số siêu âm của em đều tốt, chứ mới nhìn bà bầu bầu bẹp dí như mẹ ai cũng lắc đầu lè lưỡi ngao ngán và tỏ ra thương cảm!!! Câu hỏi nhiều nhất của mẹ dành cho bác sĩ là: Bác ơi em bé có còi quá không? Bác sĩ bảo: Em bé bình thường mà, mọi chỉ số đều tốt, đây nhé:
Chiều dài đầu mông:
Vòng đầu:
Xương đùi:
Xương cánh tay: (hi hi... xương cánh tay dài hơn xương đùi, có lạ không này!)
Nhịp tim: (thú vị nhất là nghe tim em bé đập "pịc pịc", từ lúc em 7 tuần Tôm đã được nghe tiếng pịc pịc này rồi, cứ kể cho bố nghe mãi)
Chân tay... đủ ngón:
Cùng rất nhiều chỉ số khác đều ổn, trộm vía!!!
... Buồn cười nhất là lúc bác sĩ đang mải "đo đạc" chân tay em bé và loay xoay đầu dò siêu âm, cô Ngọt nhao lên: "Chim kìa, chim kìa, mọc chim rồi!!!". Chết mất! Cái cô Ngọt này, mẹ cũng nhìn thấy mà, rất rõ ràng, không thể lẫn với dây rốn, với xương cụt, hay ngón tay vô tình đặt vô đó được! Nhưng mẹ chỉ cười khùng khục rung cả bụng vì vui mừng, còn cô ấy thì hét lên bên tai bác sĩ ấy, khiến bác sĩ phải tịt tai lại và cười: Thế này không cần bác sĩ thông báo đâu nhỉ? Người ta phạt ai bây giờ? (về tội tiết lộ giới tính khi siêu âm)... Xin lỗi em cu, mẹ đang vui, cho mẹ post hàng họ của con tí nhé:
Nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy một cái "gai nhọn":
Nhưng nhìn từ dưới lên trên, thì thấy cả "bệ phóng" (từ của mấy cô ấy), hi hi...:
...Cả phòng siêu âm cười vui cùng mẹ, niềm vui của người "có nếp có tẻ", chỉ giản dị vậy thôi! Mẹ thoáng hình dung đôi chút những hình ảnh trong tương lai: chị Tôm ân cần, khéo léo chăm sóc em, còn em cu nhanh nhẹn sốc vác giúp chị những việc nặng...
Về đến nhà rồi, có vẻ như mẹ vẫn là người vui hơn cả. Mẹ mở đĩa siêu âm cho bố xem, nhưng bố chỉ xem qua loa, bố vẫn bảo chả quan trọng gì con trai con gái, cứ khỏe mạnh là tốt, thậm chí chỉ mong khỏe được như chị Tôm (trộm vía) là ok lắm rồi, nghịch một tí cũng được! Mẹ vui quá thế nào mà bị "tăng xông" (từ của bố), tự dưng đau đầu tợn rồi lăn quay ra ngủ sớm, "nằm không vẫy đuôi" (vẫn là từ của bố), để mặc bố cho chị Tôm ăn cơm, cho chị Tôm đi tắm và đánh răng, rồi ru nhau ngủ! Hi hi... Mẹ buồn cười thật!
Thế còn bố thì có gì bất thường không nhỉ, sau tin vui này? Bố vẫn bảo "con gì chả được", nhưng nhìn cái mặt bố thì chả dấu được niềm vui đi đâu, thậm chí bố còn đi làm mấy việc mà hàng ngày có gào khản cổ bố cũng bỏ mặc cả năm như thế: bố đi lau quạt trần, đánh rửa quạt bàn, sơn mới phòng ngủ, dọn dẹp cái ổ sao cho có màu "con trai" một tí, mua sắm phóng tay vài món quà đã hứa từ rất lâu với chị Tôm,... Bố còn buồn cười hơn mẹ nữa kìa!
Chị Tôm thì phấn khởi lắm, tối ngày chat với mẹ mấy câu này: Mẹ mua chim cho Tôm chưa? (tại Tôm đòi mẹ mua chim lắp vào cho Tôm để Tôm không phải ngồi bô, Tôm thích đừng tè cơ!)........... Mẹ mua được rồi, nhưng con nhường cho em nhé! ............Vâng! Con nhường cho em, khi nào em lại trả cho con nhá!........... Ừ! Khi nào em ra thì con đòi, giờ cứ cho em mượn đã, mới mượn được một tí đã đòi à?!.........
Hi hi... 1 tuần đã qua rồi, nhưng mẹ vẫn thấy niềm vui "điểm 10" còn rất mới, mẹ cứ kể huyên thuyên hết cả, chả biết sau này đọc lại mẹ có tự cười mình không nữa... Nhân lúc 5h thứ 6 ngày 7 tháng 8 năm 09, mẹ lại kể chuyện điểm 10, ngẫu nhiên một dãy số tăng tiến cũng khiến mẹ vui vui lạ, chắc chắn không phải vì dãy số ấy chứ... hi hi... Mong sao cuộc sống của gia đình mình ngày một (tăng tiến) tươi đẹp hài hòa!!!!!!!!!!!!
Đấy, em đã bảo chị là từ từ chim nó mới mọc mà, mà buồn cười quá nhá, bé tí mà đã bị mẹ "tung" ảnh nuy lên internet rồi, sau này lớn lên nó kiện đấy chị ạ.
Trả lờiXóa...Hi hi... sợ là người yêu nó kiện nhiều hơn đấy em nhỉ?! Suy nghĩ... suy nghĩ... hi hi....
Trả lờiXóa