29 thg 10, 2009

Happy!

hi hi hi... ha ha ha.... hi ha hi ha...
Thật ra không có món đồ hàng nào mới để khoe, không có vụ gì đặc biệt hấp dẫn cho ăn, uống, nghe nhìn hay thưởng thức gì cả, nhưng mà hôm đó vui quá, không ô la la hi hi ha ha một tí thì không chịu được...
Ấy là vì suốt mấy tháng nay cả nhà Tôm căng thẳng mệt mỏi vì Tôm ốm yếu lẹo khẹo, chủ yếu là sốt, điển hình là một cơn sốt co giật trong 25 - 30 giây phải vào viện cấp cứu và nằm đó sốt tiếp 10 ngày (không co giật) rồi mới out viện, thường xuyên ngạt mũi (mà không mấy khi sổ mũi - vừa hôm qua tìm ra nguyên nhân là xoang), thi thoảng viêm họng, cách tháng lại sốt virut một lần, trung bình tháng nào cũng kháng sinh với hạ sốt... Ngoài ra còn chưa kể đến tiêu hoá kém (lúc tiêu chảy, lúc phân sống, lúc táo bón), ngộ độc thức ăn, cảm tả,...
Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân gì để chữa triệt để cho Tôm cả, dù đã kiểm tra máu và điện não đồ. Cứ chữa bệnh theo kiểu chữa triệu chứng thôi chứ không phải chữa nguyên nhân. Tôm out viện rồi mà bố mẹ cứ phải trông chừng chăm sóc Tôm. Theo dõi thường xuyên các biến đổi của Tôm ở mọi mặt, chủ yếu là nhiệt độ cơ thể và... đường tiêu hoá. Đến mức nhờ đó mà Tôm cũng tự theo dõi mỗi lần đi bô, Tôm biết thế nào là ... "cứt đẹp" (xin lỗi cả nhà, từ này rất thông dụng, quan trọng và đáng yêu trong nhà Tôm đấy ạ!), và sẵn sàng đòi thưởng socola vì kết quả đó dù chưa rời khỏi bô.
Cứ bị căng thẳng mãi là vì... là vì... ai chà... khó nói... là vì bác sĩ bảo Tôm có thể bị "động kinh"!. (Bố mẹ Tôm còn đứng tim hơn một năm về trước bác sĩ bảo Tôm có thể bị ung thư máu , máu trắng - sau đó 4 tháng kết luận là Tôm thiếu máu thiếu sắt thông thường). Điều này làm bố mẹ Tôm thương Tôm vô cùng tận, đau đến tận cùng của tim gan phèo phổi, gắng gượng tươi cười trong mọi việc, kể cả trong các entry ngấp ngoái viết cho đỡ nhớ mọi người. Mẹ Tôm đầu bù tóc rối hơn hai tháng mới gỡ được hết vì tối ngày vật tóc ra cho Tôm ôm ở trên giường và chả có lúc nào ngồi để gỡ một cái đầu như bình thường, thà ngồi thở hay ngủ một tí còn hơn, cho tới khi gỡ xong thì tóc chỉ còn một nửa, và đặc biệt mẹ Tôm trở thành chuyên gia bất đắc dĩ trong việc tìm hiểu bệnh động kinh qua mạng, qua hỏi thăm, qua đủ thứ tài liệu,... Bố Tôm biến thành cái máy kiếm tiền biết dè xẻn uống bia vào bữa chiều (bữa khác thì không rõ), đến mức lần gần đây nhất thợ cắt tóc phải gào lên là sao đầu bố tự dưng lại nhiều tóc bạc thế?!...
Mỗi tháng có một bác sĩ khác nhau kiểm tra lại cho Tôm (chắc là để khách quan hơn một bác sĩ), và mỗi người đưa ra một kết luận khác nhau: - Đã động kinh thì cứ uống thuốc 1 đến 2 năm mới giảm liều, không khác đi được.- Ngưng thuốc sau một tháng nữa vì điện não đồ đẹp, chả có dấu hiệu gì là động kinh cả, sốt co giật là sốt co giật, không phải là động kinh.- Ngưng thuốc lúc bình thường, khi nào sốt thì uống để phòng trừ co giật.
...
Cho tới ngày mẹ Tôm viết ra cái nhan đề entry là "Cục gạch happy" thì bác sĩ bảo "Ngưng ngay lập tức, không uống thuốc ngay từ bây giờ, thuốc đó gần như không có giá trị, Hội nghị mới nhất năm nay của Mỹ tại Việt Nam về sốt co giật đã cảnh báo về việc không thể kết luận dễ dàng một bệnh nhân có động kinh hay không. Thế nên các kết luận trước kia đều phải lật lại kỹ càng". Bác sĩ dặn một cách cẩn thận "cháu có thể bị sốt co giật trở lại nếu gia đình không kiểm soát tốt cơn sốt của cháu, nhưng nếu có sốt co giật thì tỉ lệ tổn thương não và khả năng nhận thức của cháu vẫn không khác người sốt bình thường, đó là kết luận của Hội nghị có ngay từ năm ngoái". Hơn nữa "điện não đồ và các kết quả theo dõi khác cho thấy cháu hoàn toàn bình thường", v.v... và v.v.... Lạy trời!!! Đó là điều gia đình Tôm mơ hằng đêm (bên cạnh giấc mơ con gái sốt co giật, mắt trợn, lè lưỡi, mặt tím tái và nước bọt chảy ra.... ). Bố Tôm sung sướng đi uống bia, còn mẹ Tôm dẫn Tôm đi mua bộ đồ chơi bác sĩ làm kỷ niệm (tiếc là không chọn được bộ ưng ý, vẫn đang thiết kế ý tưởng may cho Tôm bộ đồ bác sĩ để Tôm chơi)!
Bố mẹ Tôm vô cùng vui sướng vì hàng ngày không phải cho Tôm uống "thuốc độc" nữa (người ta bảo thuốc động kinh là loại độc dược bảng A), tự tin hơn trong việc chăm sóc Tôm và cảm nhận những thay đổi tất nhiên trong sự phát triển của Tôm (trong đó có cả những thay đổi hơi "nhiễu" một chút, ví dụ: tự dưng sinh ra cái tính mít ướt, muốn bộc lộ rằng con đang buồn muốn khóc, đôi khi tự ra soi gương mỗi khi khóc để xem những thay đổi trên nét mặt của chính mình, khoản này mẹ chịu Tôm thật!). Tất nhiên kèm theo đó là ý thức chăm sóc Tôm chu đáo hơn, gắng gỏi hơn trong cuộc sống và trong tâm lý để nuôi con một cách thoải mái, lạc quan!
Những ngày qua không dám than thở nhiều dù rất muốn khóc hay gào to lên, không dám tin vào mình, càng không tin bác sĩ!!! ... Và cảm thấy khá thiệt thòi cho em Tít, một quãng dài thời gian em không được dành nhiều sự quan tâm (so với ngày Tôm còn trong bụng mẹ), tâm lý của mẹ bị căng thẳng, giấc ngủ của mẹ bị rối loạn rất ảnh hưởng đến em và các khoản tiết kiệm để dành cho việc em chào đời đã bị bớt xén đến gần cạn kiệt. Mau mau bù đắp cho em thôi!...
... Dù sao thì được lo lắng cho con rồi sung sướng vì con cũng là một điều happy không gì so sánh được! Bố mẹ cảm ơn Tôm đã chỉ hù doạ chút xíu rồi lại tí toét như thường! Cảm ơn Tít đã chịu thiệt thòi mà không ngừng tăng cân!! Cảm ơn mọi người đã lo lắng cùng gia đình Tôm và dành cho Tôm thật nhiều yêu thương!!!... Cảm ơn Hội nghị về sốt co giật ở Mỹ đã tổ chức tháng này chứ không phải là một lúc xa lắc nào khác hoặc với những kết luận khác!!!!

2 nhận xét:

  1. Quên mất còm men gì ở entry kia rồi.Hì hì,đọc entry này thấy vui lây với nhà Tôm.Chúc mừng bố mẹ Tôm lần nữa.

    Trả lờiXóa
  2. Chuc mung gia ddinh Tom nhe. Chuc ca nha hanh phuc :x :x

    Trả lờiXóa