31 thg 7, 2008
Entry for July 31, 2008 - Tôm tròn 18 tháng
30 thg 7, 2008
Ngủ dậy sớm có lợi cho tâm lý
Cuối cùng cũng đã dậy được sớm, đi chợ buổi sớm, ngắm con đường cây xanh trong nắng sớm và những khuôn mặt chăm chỉ thể dục sáng sớm: thấy đầu ác lạc quan lạ... Tự dưng thấy những lo lắng của mấy hôm trước sao mà tủn mủn!!! Mình toàn tự cười lại mình, làm như mình đang tốt đẹp lên nhiều lắm ấy!
Nhìn lại xem nào:
- không dạy học năm nay, ai nói gì cũng mặc, năm nay không dạy là không dạy, quyết tâm không vứt con vào một trại trẻ nào hết, ở nhà với mẹ cho sướng!!! Vậy thì phải làm cái gì đó thay cho dạy, làm ra money chứ không phải làm để đấy, để tích lũy kinh nghiệm hay là làm thử sức nữa. Có phải lại nói suông không nhỉ?!
- cứ ở lì đây, bao giờ không ở được nữa mới tính, ngày nào còn ở thì nó còn là nhà của mình, và chả tội gì không làm cho nó thành góc tươi đẹp của riêng mình. Lúc nào chuyển thì hẵng tính, nghĩ nhiều mệt đầu, mà kể cả ra chỗ mới thì biết đâu lại trồng được nhiều cây hơn, phòng ở rộng rãi hơn tha hồ bày biện và rủ bạn đến offline thoải con gà mái!!!
- ăn thật nhiều, ngủ cho sướng, chăm sóc... da mặt, hé hé... không sợ chồng chê già đi tìm bồ nhí, mà chỉ sợ ra đường không anh nào thèm ngắm nữa! Một ngày chồng ra đường dăm ba bận, có hàng trăm con mắt vuốt ve chồng bằng cái nhìn từ đầu đến chân, hoặc là nhìn một vài chỗ cũng là nhìn, bảo sao hắn cứ mượt mà con gà ú, còn mình thì chả có ma nào nhìn, người cứ héo mòn đi, đúng là ngu si hơn chim ri!
Ngắm cái đầu gật gù của chồng iu sau khi chén đẫy bát bún riêu cua vợ đi mua đồ buổi sớm về nấu, thấy thế này: Ngủ dậy sớm rất có lợi cho sức khỏe, đặc biệt là cho tâm lý. Ngày mai lại dậy sớm nhé!
25 thg 7, 2008
Buổi học cuối cùng của Thùy Anh
Hôm nay là buổi học cuối cùng của Thùy Anh sau "hai tháng trôi nhanh cô nhỉ?!". Thùy Anh gọi "hôm nay là ngày đẹp", hai cô cháu kiểm định lại xem đẹp như thế nào: cháu không hắt hơi, không ngạt mũi, không sưng mụn trứng cá,... và nhất là không phải học bài. Tuy vậy, sáng nay Thùy Anh phải xách đồ sái cả hai tay: một cặp đầy sách vở để cô tổng kiểm tra, một túi hoa quả to đùng để "liên hoan chia tay" và một hộp quà kỷ niệm em Tôm.
- Úi giời ơi! Nặng dã man cô ạ!
- Thế à! Cháu có bị mưa không?
- Cháu ướt một ít, nhưng nặng dã man cô ạ!
- Ừ, cô biết nặng rồi! Mà sao cháu mang nhiều thứ thế?
- Tại cô Ngọt bắt mua đấy chứ!
- Ơ thế không phải là cháu định mua à?
- Không... à cháu định mua một ít thôi nhưng cô Ngọt cứ bắt mua nhiều, xách nặng dã man cô ạ!
-
Thùy Anh mới học xong lớp 6 nhưng nhớn hơn cô rất nhiều: cao 1m 60, nặng 57kg, huyết áp không cao, thi thoảng bị tụt, người hơi hơi péo một tí, đề nghị luôn luôn giữ sức khỏe!!!...
Vào hè, cô chỉ mong được về Hạ Long tắm biển, còn Thùy Anh thích lên Hà Nội vui chơi và tranh thủ học hè với cô. Tháng thứ nhất hai cô cháu học hành rất căng: hơn 300 bài toán, 16 đề văn. Tháng thứ hai cô làm người trông trẻ thôi nên cô không lấy tiền học phí của Thùy Anh. Gọi là trông trẻ vì cô không phải dạy gì cả, Thùy Anh chỉ việc đến nhà cô cho có khuôn khổ, ngồi đúng chỗ và... chép: 2 quyển vở chính tả tiếng Việt cùng toàn bộ từ vựng tiếng Anh lớp 6. Kinh! Nhìn cháu chép cô còn choáng nữa là... Nếu cô phải ngồi chép thì cô sẽ... chép nhảy cóc. Mà đúng là Thùy Anh có lần "ăn gian", cô nàng đang chép từ bài 8 mà một lúc sau cô đã thấy chép ở bài 12. Hôm đó Thùy Anh tưởng cô bị đau bụng không để ý nên định qua mặt cô. Nhưng mà hơi bị nhầm nhé, ít nhất thì cô cũng có 13 năm gia sư mà
Bữa tiệc liên hoan chia tay của bọn mình có cả mặn và ngọt, cô chiêu đãi Thùy Anh nem chua Thanh Hóa và cô ca cô la. Thùy Anh góp phần hai túi hoa quả bự. Có cả phần vui chơi nữa: một bộ đồ chơi nấu nướng của Tôm. Mỗi khi Tôm chơi đồ chơi thì cả nhà cũng phải chơi theo, nếu không Tôm cáu lên là ném hết vào gầm giường (cái này đặc biệt giống bố, hơi khác là bố ném dại hơn Tôm, bố toàn ném ra ngoài cửa, tranh thủ nói xấu bố Hà tí ). Khi nào Thùy Anh về thì có hai người cùng nhớ Thùy Anh nhé, đó là cô và và Tômtôm. Khi nào Thùy Anh về thì Thùy Anh nhớ ai? Nhớ cả 3! Cả 3 nào: cô, Tômtôm và Sansan nữa! (Sansan là em bé nhà cô Ngọt). Kinh! Ai nhớ nhiều hơn thì mệt lắm đấy!!!
Cô hỏi Thùy Anh tự tổng kết lại xem sau hai tháng học cô, cháu đã tiến bộ được gì?:
1. Cháu đã thay đổi quan niệm "Giàu thì hạnh phúc". Lúc đầu cháu đến học cô, cháu toàn tâm sự với cô là ước gì cháu có nhiều tiền, cháu mà giàu thì hạnh phúc biết mấy! Bây giờ cháu thấy Hạnh phúc là có sức khỏe, học giỏi và... cả nhiều tiền nữa!
2. Cháu đã thanh toán xong đống nợ bài của cô giáo giao hè. Thực ra vẫn còn một tí bài tập nhưng "cháu chả lo, tháng 9 mới phải nộp mà". Chết thật, cháu không nhớ năm nay phải học từ 15/8 à? Ừ nhỉ!
3. Cháu nói được ra một câu rõ ràng là "cháu thích học giỏi!". Cô đáp: cô chỉ cần học bình thường thôi nhưng chăm được lên nữa thì vẫn tốt hơn! Buồn cười quá, cô chuyên gia lừa học sinh: Ừ thì cháu cứ chăm học đi là tự khắc giỏi thôi! (Hé lộ bí mật nhé: vấn đề chủ yếu của Thùy Anh là LƯỜI!).
Thôi, cô thấy cô nói xấu hơi bị dài rồi đấy, tạm dừng ở chỗ này nhé. Hôm nay là lần đầu tiên cháu được xem viết blog. Khi nào cháu nhớn, cô mời cháu vào xem lại cái entry này nhé! Tạm biệt Thùy Anh! Cô chúc cháu mạnh khỏe hơn, chăm chỉ hơn, học giỏi hơn và... thế thôi! (Chúc theo yêu cầu của cháu nhé!). Còn cô mà tự chúc thì cô chỉ chúc cháu luôn luôn được mọi người quan tâm sát sao như hai tháng qua!!! Như thế cháu sẽ thành Thùy Anh gì nhỉ? Siêu pơ gơn nhé! Bye bye!!!!
20 thg 7, 2008
Entry for July 20, 2008
Happy:
- Lần đầu tiên mẹ cho Tôm xem xiếc, quá khích khi xem tiết mục của thú nhỏ, "gâu gâu..." ầm ĩ, mẹ phải bế Tôm ra xa không thì Tôm sẽ nhảy lên bục diễn xiếc cùng thú.
- Bố cho Tôm đi bim bim hai vòng mà Tôm còn đòi đi nữa, khóc ré lên khi mẹ kéo ra khỏi xe, ra đến cổng công viên mà còn nước mắt ngắn nước mắt dài "bimbim...".
- Bố , mẹ và bác Mít Đặc ăn một bữa no ở nhà hàng Phù Đổng - cảm giác ăn như Phù Đổng. Lúc đó Tôm chơi quá mệt rồi, ngủ như... eng éc!
- ...
6 thg 7, 2008
Gặp lại Vanh và Lemon
Hôm nay Vanh và Lemon đến chơi, một đứa 5 năm rồi mới gặp, còn một đứa thì tận 9 năm. Chao ôi là chao ôi!!!...
...Xem nhé! Già hơn, thì tất nhiên! Mắt đứa nào cũng phờ phệch hết rồi, không còn lửa nhiều nữa; da dẻ buồn phiền nhâu nhi nám nhẹ, không còn mọng mịn như xưa; thân hình như xác ve (Lemon còn tàm tạm), nhưng lại có mỡ phính ở những chỗ không cần thiết;...
...Chỉ có nói nói cười cười là vẫn thế! Chuyện cũ nhắc lại... ừ chuyện cũ lúc nào chả cũ thế, mỗi lần nhắc thì lại thấy nó cũ thêm một tí!
...Chuyện mới thì đúng thật là mới, chẳng tin nổi là mới như vậy. Vanh đã hoàn thành nghĩa vụ điểm 8 (ngày xưa cứ xót xa bằng thừa cái việc nó lấy chồng sớm), xong tiến sĩ và quá nhiều việc để lựa chọn. Lemon cưới chồng như thả bom (giật hết cả nẩy!), công việc ổn định, chồng và con gái thì miễn chê! Cả hai đứa cùng có mẹ chồng "kinh điển" đến "kinh... dị"! (Xin lỗi các mama, chắc bọn nó chỉ nói với nhau thế để xả stress chứ không có ý gì đâu!)
...Buôn dưa một hồi thì nhả được vài hạt kết luận thế này: "Cái Ma quá là hạnh phúc! Bọn mình lo bò trắng răng! Định đến động viên nó hóa ra nó động viên bọn mình. Lại còn phải học nó dài dài...". Hị hị... cảm ơn! Xúc động chất mất!
Cái câu hay nhất trong ngày này không thể không viết lại: "Bọn tớ đinh ninh Ma chán đời quá, Ma lấy một ông già khú lắm tiền, Ma gầy quá không đẻ được con, rồi Ma càng chán thêm và mặc cảm, xấu hổ không dám gặp bạn bè nên không liên lạc với bọn tớ. Thương Ma quá thể mà không liên lạc được, nên biết cái là bọn tớ đến luôn!".
Ối trời ơi con quạ nào nó... ị vào mồm chúng mày vậy? Chồng tao đây này (đi lấy ảnh chú rể phong độ - cho dù bi giờ có phong độ kiểu khác một vài tí - cho chúng nó xem), con gái tao đây này (vác luôn con gái dễ thương ra chụp kiểu Tốt - tô - chan ngồi bên... lan can làm kỷ niệm cho ngày... hôm nay). Mặc dù bản thân mình chẳng khác gì con công cụt đuôi nhưng giờ chỉ muốn chửi đổng... tiên sư con quả mổ nào đấy đã làm hai đứa bạn mình nặng thêm cái tính thật thà thâm căn cố đế!
...Thôi, về đi, về mà đi chợ, chủ nhật mà chốn chồng, chốn con, chốn mẹ "kinh điển" đến thăm tao thế này là tao quý hóa lắm!!!
Gạ chồng
Hôm nay chat với "chồng yêu", sau một hồi "luôn luôn lắng nghe - lâu lâu mới hiểu" những bức xúc của chồng, cùng với một chặp tán dương tán thưởng những gì chồng làm, cộng thêm khen con gái của chồng hết nhời hết nhẽ,... rồi mình mới thủ thù rằng thì là mà... "Bố mèo ơi! Khi nào có xiền bố mua cho mẹ cái máy khâu nhé, loại phình phường thôi, mẹ thích lắm, mẹ có thể may bao nhiêu thứ cho nhà và con gái...!!!".
Kết quả là: "Hơ... hơ... hơ... Mẹ cứ đan hết cái đống len của mẹ đi! Khi nào đan hết rồi hẵng tính nhá! Há.... há.... há....!!!"
Mẹ botay.com rồi con gái ơi! Len thì mẹ còn lâu mới đan hết vì mùa đông như con nhái nhảy xa, thời gian như lông lươn vẩy ếch,... còn khâu mà hết cái list dự định của mẹ thì chắc là... die mất! Nhưng phải cố thôi, chả có cách nào khác!
5 thg 7, 2008
Tôm điệu!
...Đúng là con bố Hà điệu! Điệu lắm! Tự chọn cho mình một đôi dép màu hồng điệu đính hoa điệu. Rướn đôi lông mày điệu, nhón cái tay điệu, nhíc cái chân điệu, cười điệu,...
...Khi thấy con điệu đàng say sưa với một vật thể vật chất rõ ràng như vậy , mẹ mới thấy mình thật hư hão biết bao! ...Mẹ đã từng cho rằng mấy thứ quà của bố chỉ toàn đồ sể tiền ra mua, sướng gì mua nấy, chả phải trăn trở thai nghén ý tưởng, tỉ mẩn mày mò thực hiện, làm sao sánh với đồ handmade của mẹ... Thật không phải chút nào! Dù là quà đi mua nhưng cũng là đồng tiền được làm ra từ đôi bàn tay của bố! ...Mẹ đã từng viết một blog điệu chỉ toàn những lời nói điệu... Nói rõ nhiều mà làm rõ ít... Chẳng thiết thực chút nào... Mẹ xóa nó đi nhé, xóa cả biết bao xúc cảm tận đáy lòng... Kệ! Chẳng tiếc chi những thứ mơ mòng... Mẹ vẫn là mẹ điệu của con, nhé, nhưng điệu khác cơ... Mẹ ước gì từ hai bàn tay mẹ có thể làm thật nhiều thứ dành cho con gái điệu, những món quà đơn sơ nhưng thiết thực, những hạt mầm hạnh phúc nhỏ xinh...
P/s: Bố Hà điệu không được ghen với Tôm điệu nhé!