Tôm càng ngày càng nghịch, hư lắm, mẹ nói không được, chơi thì quậy, ăn thì biếng, ngủ thì không chịu ngủ, thức rõ khuya... Mẹ mà tức lên thì quát tháo, thậm chí tét đít. Thế mà Tôm cũng chẳng sợ đâu. Bố Hà phản đối kịch liệt biện pháp mạnh của mẹ, bố thì chỉ dám lôi thạch thùng ra dọa Tôm thôi, còn đâu thì bố chịu đầu hàng Tôm hoặc là "đá bóng" sang mẹ thích làm sao thì làm, miễn là đừng đánh cho Tôm khóc!
Sáng nay mẹ hí hửng móc một con thạch thùng để lúc nào cũng có sẵn vũ khí chiến đấu với Tôm:
Mẹ gọi Tôm ra xem, Tôm bảo: Sợ... sợ ề! ( đuôi "ề" này ảnh hưởng từ giọng Hà Cối của mẹ)
Mẹ đẩy cho thạch thùng gần tay Tôm hơn thì Tôm khóc thét lên:
Rồi thì là... Tôm sợ... vãi tè ra:
Mẹ không thương lại còn thấy buồn cười lắm, bố về mẹ hí hửng khoe bố ngay, bố cũng khoái chí không kém, cứ cầm thạch thùng dứ Tôm suốt. Nghĩ cũng thấy hai bố mẹ này ác thật!
Nhưng mà có thương Tôm cũng bằng thừa, vì chỉ vài tiếng sau Tôm lại cầm thạch thùng dứ lại bố mẹ: Cắn ề! Đau ề!... Đã thế lại còn ngửa cả cổ lên mà cười nữa!
Mẹ đành treo thạch thùng lên làm cảnh:
Bố Hà thì choáng lắm, cứ băn khoăn tự hỏi xem Tôm có biết sợ gì không, bố nói với Tôm: ...Con cũng phải có cái gi để sợ chứ?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét