18 thg 7, 2010

Về thăm cụ ngoại

Bố mẹ dự định hè này cho các con về Hạ Long một tháng, tuy vậy chỉ ở một tuần thì lại quyết định đi Hà Nội, kể ra cũng hơi... Mà thôi, dù sao đi nữa, điều mà bố mẹ mong mỏi nhất cho chuyến đi là đưa các con về gặp cụ ngoại (bà ngoại của mẹ) thì đã thực hiện được rồi, mặc dù... rất có thể... là lần gặp cuối cùng...

Ai cũng lo cho chuyến đi của bọn mình, là vì đi đúng ngày bão, bão Côn Sơn phức tạp đã vào đúng vùng mình đi. Dọc đường mưa gió ngả nghiêng, cây cối bật gốc bên lề đường, tiếng bão rít ngoài thành xe, sóng vỗ bờ kè oàm oạp,... Lòng mẹ cũng ngổn ngang khó tả... Mẹ đã xa Cửa Ông từ rất lâu, nhưng lần nào trở về cũng xao xuyến khó tả và đầy tâm trạng! Theo thứ tự dọc đường đi, mẹ chỉ cho Tôm chỗ bà ngoại làm, chỗ mẹ sinh ra, chỗ gắn bó nhiều kỷ niệm tuổi thơ của mẹ, chỗ nhà bác Tùng mà mẹ rất yêu quý, chỗ trường học mà mẹ từng học lớp 2 và lớp 8, chỗ nhà thờ mẹ rất hay ngó nghiêng nghe hát Thánh ca, chỗ nhà ông Ngư mà bà cụ đang ở, chỉ còn thiếu chỗ "biệt thự ngàn sao" của bà ngoại thôi, mưa gió quá mẹ không dám cho các con đi. Hẳn bà ngoại sẽ không giận, vì chuyến đi này nhất nhất là để gặp bà cụ.

Bố chụp ảnh cho Tôm nhé, nhân lúc Tôm đang cảm thấy rất lý thú với những con tàu biển nằm ngơi nghỉ tránh bão, chả mấy khi được nhìn thấy con tàu ở gần đến vậy, thường thì nó bơi bơi ngoài xa Tôm nhỉ:


Em Tít cũng hóng:


Và... ngoài sự mong đợi, bố chụp được cái ảnh cụ bế Tít khỏe như ai, hi hi... Cụ đã gần 100 tuổi rồi đấy:


Không thể tưởng tượng được,... bà cụ nhận ra mẹ ngay cái nhìn đầu tiên: "Mai Anh hả?!". Cả ông Ngư, bà Liên cũng hết sức ngạc nhiên sao cụ lại "minh mẫn" khác thường đến vậy! Thường thì cụ lẫn hết cả, cụ không nhớ ai vào với ai. Mẹ chuẩn bị tinh thần gặp cụ đang nằm bệp rệp trên cái giường khoét lỗ vì cụ quá yếu không đi lại được, ăn ị tại chỗ đúng kiểu "một già một trẻ như nhau". Nhưng trước mắt bọn mình là cụ đang khỏe khoắn đến ngỡ ngàng, cụ tự chống gậy lấy nước uống, cụ bóc lạc luộc (luộc cả vỏ cứng) ngồi nhai nhóm nhoém (cụ không mém mém đâu, răng cụ còn rất nhiều), thậm chí cụ bế được Tít nhâng cao lên cưng nựng, phải bế được một lúc khá lâu cụ mới bảo "Đỡ đít nó hộ bà tí!", cụ cứ đòi ôm Tít ngủ mà mẹ thì sợ cụ mất giấc vì Tít ngọ nguậy nên cố tình để cụ ngủ yên một mình.

Từ ngày đẻ Tôm, mẹ gắng mỗi năm về thăm cụ một lần, mẹ còn nhớ năm Tôm về thăm cụ lần đầu, cụ bồng Tôm hôn hít chảy nước mắt: Tao tưởng mẹ mày không đẻ được í chứ, người gì mà gầy quá thể quá đáng (lúc mẹ cưới bố, mẹ chỉ 36kg thôi), thế mà đẻ được... cục cứt to đùng thế này (hí hí... ngày nhỏ thì Tôm cũng bụ ghê lắm!). Năm sau thăm cụ thì cụ đã yếu đi nhiều lắm, cụ không ngồi được dậy, chỉ nằm trò chuyện, vậy mà lúc cả nhà ngồi lên xe nhìn ra thì thấy cụ đã lết ra cửa vẫy vẫy tay, mẹ cứ chảy nước mắt vòng quanh nhìn cụ mà xe thì cứ đi xa mãi... Lần này cụ khỏe khoắn khác thường làm mẹ lo lắng lắm, người ta bảo người già yếu mà tự dưng khỏe lại thì... Mẹ cứ dặn dò mãi rằng cụ phải giữ gìn sức khỏe để Tết bọn con về chơi cho vui ... Cụ cứ nhắc "Nhớ đấy nhé! Nhớ đấy nhé!!"...

...Vâng!!!... con nhớ... con sẽ mang cả "hai cục" về thăm cụ!...

1 nhận xét:

  1. Tình cảm quá!
    Bà ẵm Tít trông cứ như còn rất cứng cáp ha chị. Em thích cái ảnh hai chị em ngoái đầu lại nhìn, yêu thật!

    Trả lờiXóa