12 thg 5, 2010

Thời xa vắng...

Hôm qua cô Chanh tới chơi, mang theo món quà (cho mượn) rất quý hóa như đã hẹn, đó là một album ảnh cũ thời sinh viên. Mẹ hết sức xúc động, chẳng biết diễn tả sao... Chụp lại bằng cái máy ngục ngặc vì mẹ không còn giữ được ảnh nào trước ngày cưới, và tay thì run lên vì rất nhiều xúc cảm dồn về...


Cô Chanh là bạn cùng bàn với mẹ suốt 4 năm sinh viên khoa Ngữ Văn, Đại học Sư phạm Hà Nội. Cô là một trong những người bạn Hà Nội mà mẹ cho là hiếm hoi chơi được. He he... thời sinh viên không hiểu sao lại ghét "bọn Hà Nội" thế! :P Cô Chanh sống giản dị, nghiêm túc và rất tốt tính! Với mẹ, cô là một người bạn trung thành, dễ chịu và ít có hờn giận nhất! hi hi...

Đây là tấm ảnh đầu tiên của thời sinh viên, mẹ còn ngại ngần lắm không dám mặc áo dài như cô Chanh. Trong lúc mọi người rộn ràng vận áo dài và trang điểm, thì mẹ ngồi tỉa một bông hoa cúc từ đu đủ xanh, thậm chí còn kịp nhuộm màu, không hiểu sao ngày đó làm tỉ mẩn cái gì cũng nhanh mà bi giờ thì làm mãi không xong một thứ, cái gì cũng dở dang hết cả, hi hi... Lúc đó bạn bè ai cũng nhìn mẹ bằng con mắt "không bình thường", chỉ có cô Chanh là khen "ôi đẹp thế, cho tớ cầm chụp ảnh nhá!". Chỉ nói vậy thôi đã thấy yêu Chanh thế không biết, tặng Chanh luôn không suy nghĩ!!!


Bản mặt của mẹ hơn 15 năm về trước đây:


Cô Chanh và mẹ luôn bên nhau, từ ngày mới vào trường cho tới ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp:



Sau buổi bảo vệ luận văn của cô Chanh, mẹ tặng cô một bó hoa vàng, giống như màu bông hoa đầu tiên mẹ tặng cô:

Trong 4 năm học đó, có biết bao kỷ niệm. Mẹ tuy quần quật đi gia sư kiếm tiền ăn học, chả mấy khi tụ tập vui chơi cùng bạn bè, thậm chí nghỉ rất nhiều buổi học, nhưng hầu hết các hoạt động chính của khoa của trường mẹ đều tham gia, có phần "nổi" nữa :P Có đến 2 balo ảnh mà mẹ đã không giữ được, mẹ thật là... Nhưng thôi, may còn vớt lại vài cái từ album của cô Chanh. Những kỷ niệm nhẹ nhõm vui tươi nhất thường có cô Chanh kề bên.

Khi chụp tấm ảnh này, mẹ bảo đây là tấm ảnh 20/11 cuối cùng của thời sinh viên nhé, rồi cười buồn, "cái tai bên cạnh gần nhất" nghe được nghe chừng còn buồn hơn, mặt rủ ra như bà già bị mất sổ gạo:





Bình thường cái chú này vui vẻ dễ thương lắm, cả khoa bạn nào cũng yêu mến, chú ấy mắt to mơ mộng, đàn hát om sòm, nói giọng Thanh Hóa líu lo buồn cười chết người, đã thế lại còn hay nói. Mẹ và cô Chanh hay bắt nạt chú, bắt chú nói đi nói lại một câu toàn dấu ngã, khổ nỗi chú chỉ nói sang dấu hỏi được thôi:"Thằng Mỷ có cái mủi đầy mở, ngồi gỏ mỏ dưới gốc cây phượng vỉ"...


Mẹ còn nhớ bộ áo dài trắng kia là do bà Thuận tặng mẹ 200 nghìn, mẹ không lấy, bà bảo đi may một bộ áo dài, ai đời sinh viên Sư phạm mà chả có bộ áo dài nào... Nhờ đó mà được thướt tha! Nhưng hầu hết thì mẹ bụi bụi thế này:



Nhiều lúc thấy Tôm khùng khùng bất thường mẹ cũng hơi lo, rồi lại tặc lưỡi bảo chắc nó giống mình, cứ thất thường sớm nắng chiều mưa, thay đổi như thằn lằn dưới nắng, lúc dịu dàng u buồn, lúc thì quậy tơi bời nhí nha nhí nhố. Tập ảnh đi picnic này còn nhiều mà cô Chanh cũng bị trấn khá nhiều rồi, nếu không chắc mẹ khoe tơi bời những gì vui tươi nghịch ngợm...


Chú lái xe trong ảnh này là bạn trai tốt nết nhất lớp mà mẹ và cô Chanh đều quý! Giờ chả biết chú ấy đang phiêu dạt phương trời nào...


Nhưng bụi phủi thế nào thì cũng có một điểm thống nhất là mẹ luôn mặc đồ màu xanh da trời, và thường xách theo một con vật bằng bông, trong ảnh là cô Chanh đang cầm hộ mẹ chú hề thủng mũi:

Thầy cô giáo khoa Ngữ Văn rất tình cảm và chan hòa cùng học sinh:



...Mai Anh, lại đây gọt táo cho cô! ...Dạ! Thế tự dưng giữa cô (Thu Yến) và thầy (Quang Hưng) không phải là quả táo mà lại là em vô duyên à?! ... Cái con này!!! ...ha ha ha.....:



Thời sinh viên mẹ được mượn một máy cơ, thế là sướng lắm, làm gì có bạn nào có máy ảnh, cả khoa may ra có một bạn nhà giàu có máy kỹ thuật số. Mẹ bỏ ra khá nhiều tiền từ học bổng để mua phim chụp ảnh, trong đó có bộ ảnh "Thầy cô ngồi bệt", ha ha... Thầy cô đứng lớp nhiều, mấy khi ngồi bệt chứ, vậy mà mẹ có đủ bộ tất cả các thầy cô từ chủ nhiệm khoa đến các thầy từ khoa khác được mời đến dạy. Toàn ở những tư thế "đời thường'! Bọn sinh viên cười ngất ngất. Có lần chụp thầy ... (he he không dám nói tên) vừa từ bể bơi Kim Bôi đi ra, đi picnic cùng sinh viên mà, quần đùi dính nhép vào người... Rửa ảnh xong sợ tá hỏa dấu đi không cho đứa nào xin!

Chụp nhiều nhất là chụp thầy Chu Văn Sơn, là vì thầy Sơn cũng khoái chụp ảnh, hay lộ diện trước mũi sinh viên, chụp thầy rất đã, thầy tự nhiên, có lúc lăn lê bò toài ra chụp ảnh, cơ mà cũng chỉ giữ lại mỗi tấm này. Thầy đang ngồi bệt bên một mái chùa, thầy bảo Mai Anh chụp mái chùa này này, nó rất khác nhé, nó hứng rất nhiều lá thông chứ không phải lá khác...

Hai con dế đổi áo cho nhau, "hộ tống" bác Tô Hoài ra xe, phía sau là bác Kim Lân và thầy Nguyễn Đăng Mạnh:

Và một góc rừng xà nu quây lấy bác Nguyễn Trung Thành:

Khoa Ngữ Văn thì toàn xà nu cái thôi à, hi hi... Trong ảnh có hai xà nu đực nhé. Đồng chí Dương Văn Dương lấp ló phía sau kia giờ đang là giáo viên trường chuyên Thái Bình. Còn chú ngồi cạnh cô Chanh là Cao Lê Tuấn Anh hình như làm giảng viên của trường đại học nào đó trên Thái Nguyên:



Với chú Tuấn Anh cũng có khá nhiều kỷ niệm vui. Có lần mẹ phổ nhạc cho đoạn thơ "Em thấy không tất cả đã xa rồi, trong tiếng thở của thời gian rất khẽ...". Gọi là phổ nhạc cho oai, chứ mẹ biết 7 nốt nhạc thôi chứ có biết cung bậc nhịp điệu gì đâu. Mẹ cứ hát vống lên đoạn thơ ấy. Chú Tuấn Anh (đánh đàn hay nhất khoa) bảo được đấy. Thế là chú vác ghi ta đệm nhạc cho mẹ hát và đoạt giải thi Nghiệp vụ sư phạm, được hát lại trong ngày 50 năm thành lập trường, lên tivi hẳn hoi, choáng tệ!:D Chú Tuấn Anh cũng là "xà nu đực" duy nhất trong số vài đứa của khóa đỗ cao học K10, nhưng hồi đó bấn quá nên chú với mẹ chả hát hò gì nữa. Thời sinh viên thì hầu như cuộc đi chơi nào chú Tuấn Anh cũng chụp ảnh hộ mẹ và cô Chanh:


Hai đứa hay rủ rỉ với nhau đủ thứ chuyện, cả những chuyện riêng tư:

Mẹ không ngờ là cô Chanh giữ được những tấm ảnh này, rất riêng tư của mẹ:



... Có để làm gì nữa đâu Chanh nhỉ, nhưng mình cảm ơn Chanh rất nhiều!!!

....................................................................................................................................................

Tối qua mẹ hỏi bố: "Anh ơi mình chả có cái ảnh chung nào thời sinh viên nhỉ?". Bố bảo: "Chắc không. Nhưng ảnh lớp 9 thì có!". Thế là mẹ chả có ảnh nào với bố ở đây, cơ mà bút tích thì có khối, chọn bừa một hai cái bỏ lên đây cười nhá:

...Kiêu:

và... xuống nước:


:) :D :P :)) :=)) ........

.........Chao ui! thời xa vắng.........!!!!!!!!!!!

7 nhận xét:

  1. Mấy cái ảnh đầu giống Tôm kinh khủng. Vậy ra nick "hột" từ bố cháu từ thời xưa. Cái câu cuối cùng "xuống nước" giống như "vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào. he..he....

    Trả lờiXóa
  2. Yêu quá chị ơi! Hai anh chị là bạn thanh mai trúc mã đấy ạ. Thích thế :p

    Trả lờiXóa
  3. Ôi, cả "mẹ" lẫn cô Chanh đều xinh đáo để. Những tấm ảnh này quí giá lắm đây.

    Trả lờiXóa
  4. @Chị BBR: Sự tích nick "hột" hơi buồn cười tí chị ạ, hôm nào kiếm ảnh em sẽ kể thêm, nhưng đúng là lúc đặt nick "mẹ bé Hột" thì em có mơ ước bé của em có hột thật đấy ạ! hi hi... Đến giờ bọn em vẫn buồn cười với mấy cái bút tích ngày xưa ấy, "xuống nước" phát ngượng cơ ấy, hí hí... đã ghi chú trong ngoặc một dòng, thấy chưa đủ "câu" thì lại phải thêm một cái đóng mở ngoặc ở dưới nữa :))
    @Uyên Phương: bọn chị học cùng nhau từ lớp 6 em ạ, mết nhau kiểu học trò nhí nhố, chủ yếu là hắn ta thích mình, hí hí... sau này mình thích lại thì hắn kiêu nên mình xuống nước hơi í ẹ :P Cơ mà cũng mỗi thằng chinh chiến một phương đấy chứ, chán chê mê mỏi lại quay về với cái máng lợn sứt mẻ! Không thằng nào chịu là máng lợn nên bạn bè bảo thôi thì là rổ rá rách cạp nhau! :D
    @chị Chôm Chôm: Chị ui, em lục lại được ảnh mới nhớ đã từng nghịch tỉa hoa từ củ quả, hôm nào lại vào blog của chị lấy cảm hứng tiếp tục trò này mới được ạ! hi hi... Những tấm ảnh này thật quý với riêng em ạ, chia sẻ với mọi người là chia sẻ cảm xúc vui của riêng em thôi, chứ mọi người chắc ai cũng giữ ảnh cũ, còn quý hơn nhiều, chứ ai như em ấy, xổ toẹt hết đi giờ lại tiếc!

    Trả lờiXóa
  5. Chao ơi, ngắm ké ảnh của mẹ Tôm & thời sinh viên mà cũng làm DQ nhớ lại thời "mài đũng quần" ở VN quá đỗi này. Mới đó mà mười mấy, gần 20 năm rồi chứ ít ỏi gì đâu. Nhanh quá đi mất. Cám ơn mẹ Tôm đã chia sẻ những hình ảnh này nha. Nhớ lúc qua Hoa Kỳ này theo gia đình, hành trang DQ mang theo toàn sách vở với hình ảnh thôi, và luôn cả 2 cuốn lưu bút. Chao ơi, nhớ quá là nhớ luôn nè ..hic ..hic ....

    Trông mẹ Tôm ngày đó với bây giờ vẫn có nét lắm kìa. Chữ ai mà đẹp vậy ta ơi! Mê tít luôn nè!

    Trả lờiXóa
  6. Ôi sinh viên! còn hơn 1 năm nữa là em hết sinh viên rồi. Đối với em thời sinh viên ko vui bằng hồi cấp III. Quay đi quay lại chỉ nơm nớp lo làm phật ý các thầy cô, rồi lo tiền để chạy chọt điểm ko thì có làm bài tốt vẫn trượt như thường :))
    ĐH bi h, ngoài những ng tham gia Đoàn/Hội thì may ra còn có một thời sinh viên đúng nghĩa với tình nguyện, tụ tập chơi bời..., chứ ko thì chán lắm. Muốn đi tình nguyện cũng phải "biên chế", tham gia các hoạt động cũng vậy :))

    Trả lờiXóa
  7. @ chị Dã Quỳ: thời gian trôi thật nhanh chị nhỉ!!!
    @ Phạm Vũ Nam Anh: ..sinh viên giờ khác quá em ạ! thời của chị khác lắm cơ!

    Trả lờiXóa