28 thg 7, 2009

Dẫm đất

Về quê lần này, Tôm tỏ ra hết sức khoái chí với việc dẫm đất, suốt ngày ỉ eo bà mợ: Bà mợ ơi con thích dẫm đất!... Nói đi nói lại câu này mãi cho tới khi bà mợ phải hứa là: Ừ! Sáng mai dậy sớm đi dẫm đất với bà, nhé!
Dẫm đất là việc chạy chân trần lên mảnh vườn đã được cuốc xới tơi xốp, người lớn chả làm thế làm gì cho mất công xới bông đất lên, chỉ có Tôm hứng thú quá nên mọi người chiều, ai cũng bảo cho dẫm đất cho khỏe! Ở Hà Nội cứ ru rú trên tầng 5 ấy, không phơi nắng phơi gió, không dầm đất dầm nước,... người nó cớm ra, người trắng kiểu gì mà xanh le xanh lét...
Vốn ở nhà Tôm cũng có được phơi nắng đấy chứ, và hóng giá từ cửa sổ đầu hồi cũng không đến nỗi nào, chân đất thì chạy thường xuyên, đến mức mẹ mắng mãi: Dép con đâu? hả?.... Tất nhiên, không thể nào "xịn" bằng dẫm đất ở quê rồi! Hi...hi...
Mặc dù rất thích, nhưng ban đầu hơi ghê chân, Tôm đi rón rén thế này:

Sau thì hăng hái chạy khắp góc này góc kia nhổ cỏ cùng bà mợ:

Cuốc đất cùng bà mợ, với điều kiện Tôm cầm cán cuốc, còn bà thì cầm lưỡi cuốc phập xuống đất cho ngập, sau nữa bà làm nốt việc nhất lưỡi cuốc lên cho Tôm nhìn thấy đất bung lộn lên trên, và rồi Tôm cười khoái chí như tất tần tật việc đó Tôm tự làm lấy:

Tôm ngồi thụp nhanh xuống đất để tóm lấy một cây lạc đã bị xới bung còn xót lại sau đợt thu hoạch, mẹ tưởng là sẽ chụp được kiểu Tôm nhét củ lạc toàn đất toàn cát ấy vào mồm mà cắn mà bóc, Tôm thì dễ làm thế lắm, nhưng không, Tôm lại nhét cây xuống đất:

- Con làm gì đấy?
- Con trồng cây!

Tôm trồng lạc thế này: bới một cái lỗ nhỏ, cho cây xuống, túm đất xung quanh, nhưng chỉ cho đất phủ vào gốc cây, còn củ lạc lại được moi lên, phủi đất đi, xếp ngay ngắn trên mặt đất! Tôm loay hoay mãi cái việc này vì cứ moi lạc lên là cây lại đổ rạp. Hí...hí.... (Buồn cười quá, bà mợ và mẹ cứ cười ngặt ngẽo, quên cả chụp ảnh!). Mẹ vui lắm í, theo tiêu chuẩn mới thì 5 tuổi trẻ em phải biết chăm sóc cây, he he... 2 tuổi rưỡi như Tôm mà chăm sóc lạc như thế là mẹ thấy ổn lắm rồi!!!
Thế nhưng lúc xuống đồng ngô thì Tôm hứng chí thế nào chạy qua chạy lại rồi dật tươm dật mướp cái lá ngô ra, mẹ bực mình lắm đuổi Tôm lên chơi dẫm đất tiếp. Leo lên bờ trên hơi cao nhé, so với Tôm, nhưng mẹ bực không thèm bế, thế là Tôm phải tự hì hụi trèo lên, tụt lên tụt xuống mãi vì không biết đặt chân vào chỗ nào cho chắc. Tôm cứ túm vào cỏ mà kéo, cỏ lại bị sạt ra khỏi đất, Tôm buồn bực ì èo kêu la, mẹ mặc kệ! Cỏ trợt ra như thế lại hay, Tôm cho chân được vào đó mà làm điểm tì, đu ngươi cong mông lên mà trèo, nghe chừng cũng cố gắng lắm!




Khi trèo được lên rồi Tôm quay lại nhìn cái bờ ấy mà cười sung sướng, mẹ cũng cho đó là một chiến công Tôm ạ! Hi hi... Vui nhỉ?!

Không biết có phải nhờ dẫm đất tướt mồ hôi, chạy mỏi cẳng, sục sạo nóng cả đầu và cười mỏi cả miệng hay không mà lúc bắt đầu về quê Tôm đang hơi bị sụt sịt một tí, chỉ hai hôm dẫm đất mà mũi đã khô ráo ngon lành rồi, chả thuốc thiếc gì cả!

Mẹ hơi hơi tin là dẫm đất cho "có âm có dương" vào người, thế nên tuy đang bầu bí nhưng mẹ cũng bắt chước Tôm dẫm đất mỗi hôm một tí, tranh thủ lúc còn ở Bắc Giang chơi ấy mà, kết quả là trong chuyến đi chơi dài ngày, hai mẹ con chả ốm ít gì cả, trong khi bố Hà béo nằm vật ra hai ngày không ăn được cơm vì bị "bia nó đánh", he he...tranh thủ nói xấu tí!
...Bà mợ ơi! Khi nào em bé lẫm chẫm thì bà lại cho hai chị em Tôm dẫm đất với nhá! Nắng lên cao rồi, bố đang gọi Tôm ồi ồi kia kìa...

1 nhận xét:

  1. Ôi, Tôm nhìn lúc nào cũng đáng yêu hết trơn :*
    Ah mà chị ơi, tiêu chuẩn mới cho trẻ em là tiêu chuẩn gì thế hả chị?

    Trả lờiXóa