28 thg 7, 2009

Chốn cũ

Từ ngày ông cậu chuyển ra thị trấn, ngôi nhà cũ bỏ hoang, hoang cả vườn tược, nhìn thương lắm! Lần nào về quê bố Hà cũng đèo hai mẹ con về thăm chỗn cũ - nơi chôn rau cắt rốn đã gắn bó cùng bố 13 năm ấu thơ! Đợt này ông cậu đã trồng bạch đàn cho đỡ phí đất, vườn hoang trông có sắc xanh hơn. Bố Hà bảo như rừng rồi này:


Tôm nhởn nhơ như chú thỏ non trong rừng vắng, hái hoa bắt bướm hát ê a...


Gì mà hứng thú thế Tôm? làm như thỏ con vớ được chùm dẻ thơm ngon ấy:


Hoá ra Tôm cũng thích... "hoa cứt lợn" à? Mẹ tưởng chỉ ký ức tuổi thơ của mẹ mới ngập tràn hoa cứt lợn tim tím này chứ!


Khi nào tóc dài như mẹ thì Tôm sẽ thích cây này lắm đấy, gội đầu trơn tóc và thơm phải biết! Chả lần nào về quê mà mẹ không tranh thủ vụ gội đầu thơm tho này cả. Ở Hà Nội, thi thoảng cũng ra hàng lá mua một mớ, dưng mà không thể nào sung sướng bằng việc vặt cây tươi rói giữa vườn hoang thế này. Giờ thì Tôm mới chỉ biết quan tâm đến những nụ hoa tròn như hạt gì ăn được này thôi:


Cứ ngồi vặt rõ nhiều rồi bị mẹ phán là: Không ăn được đâu đấy nhá! Thế là mặt Tôm ngắn tũn ra chưng hửng! Được cái Tôm thích để hoa trên cây, không cho mẹ vặt:

Bố dụ mãi Tôm mới rời đám hoa dại này sang thăm cái ao hoang dày đặc bèo tấm. Bố phải gác chân ra canh chừng Tôm hứng chí nhao xuống:

Chán ngồi không nhao được xuống thì Tôm lân la đòi đứng vịn tuờng giống bố. Không có cái cần câu ở đây mà câu cá nhỉ! Ngoài trò câu cá thì tắm ao cũng thú lắm, dưng mà ao này không tắm được đâu Tôm ạ, để dành về quê nội thì tắm biển nhé, gìơ thì chỉ ngắm cho biết cái ao thôi, không thì cái gì có nước cũng gọi là "hồ nước" hết cả:

Bố Hà phải túm tay cưỡng chế thế này mới lôi được Tôm về. Hai bố con đi qua cái sân rụng đầy lá nhãn không ai quét tước. Cây nhãn này bố thân với nó từ hồi nó còn thấp tè, với tay đu cành được, khi quả còn xanh lét có tí cùi mỏng nhạt thếch đã bị vặt trụi thụi lụi rồi! Ngày nào bố cũng lũn chũn như Tôm bây giờ nhỉ... Tự dưng mẹ nghĩ: mình cứ "ăn mày Hà Nội" mãi, không biết bao giờ có nhà riêng, có gốc nhãn để con lớn lên có chốn đi về, dù chỉ là thăm cái cây trong vườn hoang...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét