Sau một hồi cầm khay lạc thì Tôm không chịu cho bà Hiền lấy lạc trong khay nữa, vì Tôm muốn tự tay gieo lạc, bà Hiền phải nhường một luống cho Tôm:
Tôm cứ phệt cả mông đít xuống đất mà ngồi gieo lạc cho thoải mái, gieo linh tinh hết cả, cũng vãi lạc như thật, nhưng không cho chính xác thả lạc vào rãnh đất mà bà mợ đã xẻ cho sẵn. Cái luống lạc này lúc mọc lên chắc là lôm côm lắm đây:
Nhưng nghe chừng làm việc như thế với Tôm cũng đã là nghiêm chỉnh lắm, mẹ gọi quay ra cười duyên chụp ảnh nào, thì Tôm chỉ cười gượng thế này thôi, người ta đang cơ là lao động hẳn hoi chứ có phải diễn kịch đâu, nhể!:
Hết lạc rồi! Hết lạc rồi!... Tôm kêu lên giọng đầy thắc mắc, gớm, gieo lạc như Tôm thì bao nhiêu mới vừa, thừa cơ bà Hiền dụ Tôm đưa khay bà lấy thêm cho, bố Hà túm luôn tay tôm ra khỏi chỗ ngồi bệt không muốn nhấc đít lên ấy, hi hi...
Bà mợ bảo "khi nào về mà nhổ lạc mà nấu kẹo nhá!" Hi hi... Vâng ạ! Mẹ lại nhớ hồi Tôm mới được 1 tháng trong bụng mẹ, mẹ về quê đúng dịp nhổ lạc, mẹ cũng lanh chanh ra nhổ cùng mọi người, nhổ được vài túm mẹ đã ngồi thở phù phù, mọi người cười ngất, bảo "thôi" cứ "ngồi im đấy", không thì... "tụt mẹ nó con ra!". Câu nói đùa hôm ấy của bà mợ làm mẹ có lần ngủ mơ thấy đẻ rơi Tôm ngoài vườn lạc! Hi hi... Nhưng câu nói đùa hôm nay của bà - "khi nào về mà nhổ lạc mà nấu kẹo nhá!" - nghe có vẻ rất khả thi đấy chứ Tôm nhỉ, hôm nào bọn mình cùng nhau làm nhé!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét