Đến Thái ai cũng đi thăm Cung điện Hoàng gia và chùa Vàng. Nhưng với cả nhà mình thì hình như không ai có cảm giác đây là chùa hay là cung điện gì cả, chỉ giống như là một nơi trang trí nhiều màu sắc thôi, nói thế người Thái biết được họ có giận không nhỉ . Nhưng họ chả trách được mình đâu, vì: với Tôm sân cỏ có khi còn thích hơn điện ngọc, với mẹ thì chùa mà không có thiên nhiên u tịch thì coi như..., với bố Hà thì... xem lại lần 2 tất nhiên bớt háo hức hơn so với lần đầu bố đã từng qua đây.
Phải kể theo trình tự cho đỡ quên chuyện mới được, đẻ xong Tôm là mẹ dễ lẫn lắm, híc...
Đầu tiên bọn mình liều gọi taxi dọc đường, vớ được một anh xe hồng, quàng khăn hồng, trưng bày micky váy hồng và đủ thứ màu hồng trên xe. Anh chàng tài xế này khá dễ thương, khiến cho mẹ hơi gây gây một chút vì sợ là anh ta gay, nghe nói ở Thái chuyện đó thường mà . Nhưng anh ta rất tử tế, không đưa đi vòng vèo, không tính giá cao, rẻ lắm, đi rõ xa chỉ mất 80 bạt (tương đương với 40 nghìn). Dễ thương nhất là lúc bố Hà đưa tờ 100 bạt không lấy lại tiền lẻ, anh ta mừng húm ra mặt và cười hi hi hồn nhiên như trẻ con được kẹo. Lúc ấy mẹ nghĩ lần sau cứ gọi xe taxi hồng và tài xế quàng khăn hồng mà đi, vì thể nào đó cũng là những người yêu cái đẹp, yêu trẻ con, và yêu ... xiền một cách hồn nhiên không tính toán vụ lợi!
Khi tới nơi, Tôm tỏ ra rất hứng thú, không phải với cảnh chùa chiền và cung điện màu sắc tươi vui đang hiện dần lên, mà là khoái chí với... cái dây xích sắt hàng rào! Tôm đu đưa với nó và luôn mồm đọc: xích đu - xích đu - xích đu đu... :
Bố phải cắp Tôm lên mà đi, không thì Tôm cứ la cà vào mấy chỗ hàng rào, viên sỏi, hay cái gì đó nhí nháu thôi:
Trong khi mẹ lác mắt ra với cảnh vật rực rỡ sắc màu của những miếng gốm sứ sặc sỡ ghép thành tràng hoa nhâu nhi thì Tôm chỉ trực bới tóc mẹ ra lấy cái trâm mà nghịch:
Đây là cảnh mẹ bảo Tôm ơi, lát mẹ bế con ra ngắm chùa Vàng thì con giả vờ sờ vào rồi bấu cho mẹ một ít vàng nhé! :
Tôm chạy loăng ngoăng khắp mấy dãy tranh tường dài ngoằng, chắc chả hiểu gì, bố mẹ cũng còn chả hiểu nữa là, chỉ thấy vàng dát lấp la lấp lánh thì thích:
Đến chỗ này thì Tôm hơi ghê ghê, Tôm bảo mẹ "sợ không?":
Mẹ thấy hơi sợ thật, mẹ chưa nhìn thấy chỗ nào người ta lại vẽ "giống cái" như thế cả, hình ảnh phù thủy hay yêu tinh làm mẹ ghê ghê nhưng cũng không làm mẹ vừa ghê ghê lại thương thương như thế này, hai bầu ti rất chi là "bà mẹ" mà sao cái mặt vẽ ghê quá!!! Chắc mẹ không hiểu ý nghĩa của nhân vật nên mới có cảm giác ấy, cái này là do mẹ không chịu đọc kỹ trước khi đi tham quan!
Tôm chạy nhí nhố mãi, chỗ nào cũng xông vào trước, lại thích leo cầu thang, mẹ giữ Tôm rồi đuổi theo Tôm cũng mệt phừ ra:
Cuối cùng nàng ta cũng mệt phừ theo mẹ, hết vòi bố cho uống nước lại nằm xoài ra chỗ nghỉ chân mà ngơi, làm như đây là giường của nhà nàng không bằng:
Thậm chí ép đi thêm chút nữa thì Tôm sẵn sàng nằm ra sân ăn vạ, dụ mãi không đứng lên, bố Hà chán không thèm dỗ dành nữa:
Mẹ phải dụ ăn kẹo, dụ xem voi thì Tôm mới nghe, Tôm thích con vật lắm, dù là bằng tượng, Tôm trèo lên vai lên cổ mẹ trực sờ vào tượng con voi đứng trước cung điện:
Lúc đi qua cổng cung điện vua Thái đang ở, mẹ dạy đùa Tôm nói: Vua ơi! Mở cửa đi! Tôm vào xem tí! Tôm cũng nói theo, ngọng líu ngọng lô, buồn cười quá không chụp được ảnh!
Chùa và cung điện cao to nhưng lại san sát bên nhau, rất khó chụp ảnh, chụp toàn mất chóp thôi, vả lại xen giữa các kiến trúc không thấy có không gian thiên nhiên, thành ra đẹp thì có đẹp mà vẫn thấy thiêu thiếu sao đó... May quá, có một chậu hoa nhỏ nở bông súng tím dễ thương, Tôm cứ đòi vặt nên mẹ phải giữ Tôm cho chặt:
Chỉ được thơm thơm thôi nhé:
Không ngờ là chỗ cảnh vật hài hòa thiên nhiên nhất và chụp ảnh thoáng đãng nhất lại là chụp từ... toilet, he he, không nói chắc không ai biết:
Lên xe về rồi vẫn còn nhìn thấy thấp thoáng những tháp nhọn vàng rực rỡ và nhiều sắc màu của kiến trúc cổ kính điệu đà nơi đây. Bố Hà bảo ai đã đi mấy chùa thế này rồi thì chả muốn ngắm chùa Việt Nam nữa, bố nói xong biết lỡ mồm lại nói lại, bảo dù sao mỗi chùa cũng có một kiểu đẹp riêng, chùa Thái đẹp kiểu trang trí màu sắc, còn chùa của mình thì thâm u phong vị Thiền, hài hòa với thiên nhiên và dễ thở hơn (trừ những nơi người ta thắp hương nhiều quá!).