Bố và mẹ đều biết chợ Pratunam gần với chỗ bọn mình nghỉ ngơi, chỉ cần đi bộ thôi, cũng biết là ở đó có nhiều đồ phục trang nữ rất đẹp mà rẻ. Nhưng không nghĩ là nó lại gần quá thế!
Buổi dạo chơi đầu tiên của bọn mình hơi đói, vì vào gần bữa tối, mới đến nên háo chơi chả chịu ăn, cứ đi, đi suốt... Gần khách sạn có rất nhiều chợ và khu mua bán. Nhìn hoa cả mắt, đi mỏi cả chân. Bố bảo với mẹ: Bà thấy chưa, khỏi phải đi đâu xa, bà chỉ cần đi hết mấy chỗ xung quanh này là mệt đừ rồi.... Không, đã sang đến đây rồi thì phải đi mấy chợ lớn cho đã... Bà tham thế, bà đã mua hết mấy thứ ở đây chưa... Ơ anh hay nhỉ, chưa đi đã bảo chỉ cần loanh quanh đây thôi là sao, nhưng mà công nhận chợ của Thái bát ngát thật, ở đây đồ đã đẹp thế này, chắc chợ Pratunam thì đẹp lắm, rộng lắm, làm sao mà đủ sức đi hết nhỉ... Đấy, tôi đã bảo bà rồi mà, thôi dạo chơi tí thôi nhá, mai đi chợ cẩn thận thì mua sắm sau, giờ đi ăn tôi đói lắm rồi....
Bọn mình thèm ăn chè Thái, nên cứ nhăm nhăm vào mấy hàng ăn xanh đỏ tím vàng, rồi hoa mắt vào nhầm hàng kem, kem cũng ăn, nhìn hấp dẫn lắm, toàn hoa quả và màu sắc:
Mải ăn nên không chụp ảnh, lúc chụp thì chỉ còn cái cốc to rỗng không thôi, mẹ liểng rất nhanh, chỉ cho Tôm ăn một ít vì sợ Tôm viêm họng, nghe chừng Tôm còn thòm thèm lắm :
Ở quán kem này bố Hà hết sức tâm đắc với... cái yếm bằng nilon người ta buộc vào cổ Tôm cho đỡ rớt kem ra quần áo. Bố khen là hay, thông minh, hữu ích,... Mẹ thì ghê ghê, tự dưng buộc cái túi nilon vào cổ con gái dễ thương của người ta, khổ thân! Bố liền bảo: Thế bà làm bằng vải đi, bà cái gì cũng chê, mà chả làm cái gì vào cái gì.... Này này, mẹ nghe thế là giận lắm rồi nhé, nhưng không cãi lại vì đang ăn ngon, khi nào về Việt Nam rồi, việc đầu tiên mẹ muốn làm là mấy cái yếm cho Tôm. Kể ra thì bố có lý, Tôm đang tuổi tập xúc ăn, vung vãi ghê lắm, mà mấy cái yếm vừa xinh vừa hữu ích, sao mẹ lại lười thế không biết, mãi vẫn chưa làm cho Tôm. Mẹ nhớ là trong cuốn sách bác Diệp tặng cũng có dạy cắt cái yếm kiểu thế. Chỉ cần tìm mẫu thêu xinh xinh trang trí cho yếm thôi.
Lúc ấy mẹ đã lục lọi được trong đầu mấy mẫu thêu ưng ý rồi, đều gắn với kỷ niệm ở chợ Pratunam nhé: Một ly kem (tất nhiên rồi vì mẹ bị bố khích ở quán kem trong chợ ấy), một con tôm (vì bọn mình chén tôm nướng ở đó rất ngon, ngon khác hẳn vị tôm biển ở nhà, vừa ăn hết 300 nghìn một xâu trong quán thì bước ra cửa gặp hàng rong bán có 100 nghìn thôi , hớ quá, nhưng không sao vì công nhận ngon miệng), một con voi (bọn mình ưng một bộ váy áo chỉ vì nó thêu hình con voi nhưng đau sờ cau là hết size cho Tôm, mẹ bảo để mẹ làm cho một con như thế, "làm được thật không?"...."thật!"). Mẹ còn nghĩ ra ối thứ nữa, nhưng vấn đề là có làm hay không ấy chứ, không lại toàn... nghĩ để đấy!
Chiều tối hôm sau, khi đã đi bộ cả ngày mỏi nhừ chân ở hai nơi thú vị khác, bố Hà quyết định cho hai mẹ con thử đi xe tuktuk xem sao vì nghĩ rằng chợ Pratunam gần đây thôi. Xe tuktuk đi túc túc túc cục cục cục như là xe ngựa vậy, lắc khủng khiếp, nhưng mà vui, thoáng đãng, nhìn ngắm thoải mái. Có điều chỉ cưỡi xe được một tẹo thôi thì đã thấy nó dừng lại trước... quán kem hôm qua! Ối trời ơi, hai bố mẹ cười ngất ra , châu đầu vào nhau mà cười, cái tên chợ to lù thế này mà hôm qua không nhìn thấy, cảm ơn bác tuktuk nhé, 20 nghìn "tiền ngu "mà cười vui đáo để! Bảo sao cứ khen cái chợ này to thế, hàng đẹp thế,....
ÔI , may quá , nhờ có chị mà em nhớ ra tên cái chợ này . Em thích chợ này lắm ( hơn là Chattochat gì đó ) vì hàng đẹp mà giá cả phải chăng .
Trả lờiXóaĐúng là làm yếm xinh cho Tôm thôi để mẹ Tun học tập nào ! :)
Vẫn thiếu ảnh chị ơi :)
Nhiều cảm xúc quá đi mất.Bạn làm mình cũng muốn đi Thai chơi.
Trả lờiXóa