Từ Siam Paragong, bọn mình đi sky train thẳng một mạch tới chợ Chatuchak, rất tiện lợi và nhanh chóng, lại còn tranh thủ ngắm thành phố Bangkok từ trên cao nữa, cũng chỉ với 35 nghìn thôi, rất rẻ, so với giao thông Việt Nam.
Có một chút ngục ngặc khi nhà mình xuống tàu. Đó là Tôm đi chơi mệt lừ rồi, lăn ra ngủ trưa trên tay bố. Mẹ thì háo hức chui ngay vào chợ, nghe nói toàn đồ thủ công tỉ mẩn thú vị lắm. Bố Hà thì... mỡ cắn nên cáu nhàu nhàu, trời nóng mà, đi giữa trưa! Bố đòi ngồi nghỉ ở cầu thang ga tàu điện ngầm cho mát, còn mẹ thì đòi vào nghỉ ngơi chút dưới cây xanh hít khí trời ở công viên cùng tên với chợ, ngay cạnh chợ. Thế là cắn nhau ngàu ngàu mất hơn nửa tiếng, thời gian ấy thì Tôm vẫn ngủ, vẫn mát, vẫn không quan tâm đến ô nhiễm tiếng ồn cho lắm, nhưng mà cả bố và mẹ thì như nổi sung lên rồi, ức chế ức chế ... Bố với mẹ từ bé đã thế rồi, cắn nhau như chó với mèo ấy, chỉ ngồi gần nhau được vài tiếng thôi, lâu hơn là cắn nhau... Sau cùng bố yêu cầu mẹ lên tham thính xem ở công viên Chatuchak người ta nghỉ ngơi có đông quá không, có chỗ nào nằm xoài ra được không (he he bố cũng mỏi nhừ chân), có chỗ nào bán đồ ăn không, có nắng không, v.v.v... Mẹ dạo một vòng, rất sung sướng vì tìm được chỗ nghỉ dễ dàng, mua được túi xoàn ròn khực, và sung sướng hơn nữa là vì mẹ đã dùng được tiếng Anh củ chuối của mẹ để giả giá thuê một cái chiếu thích vác đi đâu trong công viên cũng được, ngồi nằm tùy ý!
Khi bố mẹ vừa dàn hòa xong với một túi xoài ngon và hai chân duỗi thoải mái (bấy giờ mới hiểu sao ở Thái có nhiều chỗ masage chân đến thế!) thì Tôm cũng vừa tỉnh dậy. Tôm rất chi hứng thú, đuổi theo đàn bồ câu và gọi: gà ơi! gà ơi! gà...gà....!!! Mẹ mua cho Tôm một túi thức ăn của chim, dạy Tôm nói đúng hơn: Chim ơi! Chim ăn đi!... Nghe chừng không chỉ Tôm thích mà cả bố và mẹ đều thích:
Nghỉ ngơi thoải mái quá, không muốn đứng lên, lúc đứng lên được thì còn chút ít thời gian vào chợ thôi. Chợ Chatuchak bán buôn, nhiều hàng, đủ loại, rẻ và đông lắm. Người đi sin sít sin sít. Thanh niên nam nữ đi thì vui, vì không dưng cũng được sát cạnh nhau chứ vác trẻ con như Tôm đi thì hơi thương, sợ ngột ngạt và nhức nhối mắt, không nhìn được cái gì vào cái gì. Bố toàn chen ra chỗ nào thoang thoáng một chút mà xem, mà những chỗ như thế thì tất nhiên ít thứ đẹp hơn.
Nhưng mẹ vẫn thấy mê mẩn mê mẩn.... Có cảm giác như bao nhiêu đồ thủ công craf mẹ mày mò dòm ngó trên mạng đều đang sống động nhúc nhích ở cái chợ này hết, từ thượng vàng đến hạ cám. Cảm thấy cuộc sống là craf, hơi thở là craf, craf là tất nhiên là hồn nhiên là dĩ nhiên vậy.... Thú bông, vòng vèo, hoa lá, đan móc, khâu vá, thêu thùa, tết dây, và ti tỉ thứ khác mẹ chưa biết nó thuộc loại craf gì cứ bày la liệt ra, hấp dẫn vô cùng tận.... Tiếc là chợ đông quá, bố Hà không cho mẹ lấy máy ảnh ra chụp, lớ ngớ bị giật thì tèo, đồ đi mượn ngại lắm! Tiếc nữa là không còn nhiều thời gian, phải cho Tôm về nghỉ ngơi măm măm, không thì tối không còn sức đi chơi tiếp!
Cũng may mẹ kịp chụp 2 cái ảnh dễ thương này (trước khi bố quát cất ngay máy ảnh đi!):
Lúc Tôm nhìn thấy hai cái ghế hình con thú dễ thương, Tôm dừng lại, ngồi điềm nhiên lên một ghế, chỉ tay vào một ghế bảo: Ngồi Hà đi! (Tôm toàn nói ngược, ý Tôm là bố Hà ngồi đi!). Bố bảo bố to lắm không ngồi ghế ấy được, cất đi nhé... Tôm giật lại bằng được, Tôm thích cái ghế ấy, không chịu trả người bán hàng. Mẹ bảo để về mẹ thiết kế, còn bộ mang đi mà đóng cho Tôm cái ghế như thế nhé, bố bảo ừ, thấy Tôm thích bố Hà chỉ muốn làm ngay cho Tôm cái ghế như thế, rồi xem hai cái con người này có thất hứa nữa không Tôm nhé!!!
Bye bye Chatuchak, mẹ chỉ tiếc không có nhiều thời gian để ngắm, không đủ thảnh thơi để dừng lại mua sắm mấy thứ tỉ mẩn, không còn thời gian để quay lại lần hai,... còn bố Hà tiếc cái con rồng tết dây đắt quá chứ không thì bố mua luôn (500 nghìn một con bé xíu 20cm). Tôm thì sao nhỉ? Mẹ tin Tôm tiếc không vác được cái ghế về, chỉ là Tôm không nói được ra như thế thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét